Không Gian Nô Phi Độc Vương Cuồng Sủng Thê

Chương 59: Hồng nhan họa thủy (1)

Trường kiếm trực tiếp đâm xuyên qua đầu vai của Vệ Tử Khang.

Vệ Tử Khang không thể tin được nhìn theo trường kiếm, chỉ thấy nụ cười lạnh lẽo âm u chết chóc của Bùi Nghiên Đình.

Bỗng nhiên trên vai đau đớn kịch liệt, trường kiếm cứ như vậy bị Bùi Nghiên Đình rút mạnh ra ngoài, chảy ra một dòng máu tươi, phun lên trên mặt đất.

“A” một tiếng thét chói tai, Lương Ngọc Doanh căng thẳng nhào tới, trực tiếp dùng khăn ngăn lại miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa của Vệ Tử Khang.

"Vương gia, ngài làm gì? Hắn chính là người của Vệ gia!" Lương Ngọc Doanh quay đầu tức giận nói: "Ngài muốn Tĩnh quốc bị diệt sao?"

Đắc tội người có thể tiến hóa thành dị thú, Bùi Nghiên Đình điên rồi phải không?

Tĩnh Quốc sử dụng hết tất cả lực lượng cả nước bọn họ có thể chống lại Vệ gia sao?

"Bị diệt?" Bùi Nghiên Đình cười chế giễu nói: "Ngược lại Bản vương muốn nhìn xem, Vệ gia có can đảm này hay không."

Ánh mắt Vệ Tử Khang và Bùi Nghiên Đình chạm nhau ở giữa không trung, đối chọi gay gắt.

Thị vệ bên cạnh Vệ Tử Khang nhanh chóng xử lí vết thương cho hắn ta. Trong toàn bộ quá trình, Vệ Tử Khang cố kìm nén cơn đau đớn kịch liệt, mặc cho mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Mối thù một nhát kiếm này, hắn sẽ nhớ kỹ!

Nhất định sẽ đáp lễ cho Bùi Nghiên Đình thật tốt, khiến cho Bùi Nghiên Đình hiểu rằng không phải người nào cũng có thể đắc tội!

Lương Ngọc Doanh kêu lên khiến không ít người đi tới, phần lớn là ồn ào không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ có một số ít người có kiến thức, sau khi nhìn vào móng tay màu đen ẩn hiện của Vệ Tử Khang, hít vào một ngụm khí lạnh.

Rất nhanh, thân phận của Vệ Tử Khang được lưu truyền trong nhóm người, trong lòng mọi người khác nhau, thế nhưng lại bị không khí khẩn trương bao phủ.

Vệ gia, đây chính là một gia tộc hùng mạnh trong truyền thuyết.

Chỉ có bọn họ mới có cơ hội có thể rèn luyện linh thể thoát ra khỏi người.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Tề Thục Tú vội vã chạy đến, bị khung cảnh máu tanh trước mặt dọa tới mức bịt kín đôi môi anh đào, run giọng kinh hãi hỏi.

"Cũng không biết Ninh cô nương nói cái gì, khiến cho Vương gia và Vệ công tử xảy ra hiểu lầm." Lương Ngọc Doanh mở miệng đúng lúc, thành công mang lại phần lớn sự tức giận của đa số người xung quanh.

"Ninh cô nương, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Đôi mày thanh tú của Tề Thục Tú cau chặt lại chất vấn: “Vệ gia là gia tộc ở ẩn có thể rèn luyện linh thể, gần đây với thế gian luôn luôn là nước sông không phạm nước giếng, có phải có hiểu lầm gì hay không?"

Trong lời nói của Tề Thục Tú có ý dẫn dắt.

Gia tộc người ta ở ẩn, phân biệt rõ ràng với Tĩnh Quốc, mà chỉ vì Ninh Hiểu Tiêu khiến cho Vương gia Tĩnh Quốc bọn họ đả thương Vệ Tử Khang.

Sau đó khiến cho Vệ gia trả thù Tĩnh Quốc?

Ninh Hiểu Tiêu, quả nhiên là họa thủy!

"Hiểu lầm?" Bùi Nghiên Đình thu lại trường kiếm, cười lạnh liên tục: “Một nam tử xa lạ lại muốn sờ mặt một cô nương, đây gọi là hiểu lầm gì? Có phải ngươi cứ để cho nam nhân tùy tiện chạm vào mặt ngươi phải không?"

Bùi Nghiên Đình nói không chút khách khí khiến cho đôi mắt Tề Thục Tú đỏ ngầu, nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng biểu ca lại không khách sáo với nàng ta như thế.

"Quả thật là Vương gia rất yêu thương Ninh cô nương. Vì Ninh cô nương mà cũng không sợ đắc tội Vệ công tử, quả nhiên là tình thâm ý trọng." Lương Ngọc Doanh nói giọng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Người chung quanh đã bắt đầu xì xào bàn tán chuyện, có ai không biết Vương gia bọn họ yêu thương vị chủ nhân Vô Phương Cư này bao nhiêu.

Lúc đầu Bùi Nghiên Đình thích người nào, sủng ái người nào, đó là chuyện của riêng hắn, không liên quan đến người khác.

Nhưng bởi vì Bùi Nghiên Đình thích Ninh Hiểu Tiêu mà mang lại tai họa cho Tĩnh Quốc, vậy thì lại là chuyện khác.

Cảm nhận được ánh mắt căm hận của mọi người, Ninh Hiểu Tiêu vẫn ung dung bình thản nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt của người khác mắc mớ gì đến nàng?

"Lương tỷ tỷ, đừng nói như vậy. Chắn chắn biểu ca không phải cố ý."