Trong lòng không kiên nhẫn, còn chưa ra tay với Ninh Hiểu Tiêu thì bị móng vuốt của ai đó bắt lại, bên tai vang lên giọng nói lạnh như băng: "Muốn chết sao!"
Vệ Tử Khang nhìn thấy mình bị nắm lấy cổ tay thì trong ánh mắt hiện lên một tia nham hiểm và lạnh lẽo. Hắn xoay cổ tay một cái thoát khỏi thế kìm kẹp, lại trở tay một cái nhanh như chớp nhắm ngay bộ phận quan trọng của Bùi Nghiên Đình.
Vừa ra tay, trên mặt Vệ Tử Khang nở nụ cười lạnh như băng. Từ sau khi hắn dị hóa thì vẫn chưa có người nào có thể tránh thoát được một cái chụp này của hắn.
Đâu ngờ đến, tay hắn chỉ chạm vào một khoảng không mà không có đâm vào bên trong máu thịt nóng ướt khiến hắn cảm thấy hưng phấn.
Gương mặt đau xót, cả người bị đánh bay ra bên ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Bùi Nghiên Đình thu nắm đấm về, vẻ mặt âm u lạnh lẽo liếc nhìn Vệ Tử Khang: "Loại người trộm cắp này ở đâu ra vậy?"
"Loại trộm cắp?" Vệ Tử Khang cười lạnh một tiếng, trực tiếp giương nắm đấm vào chỗ hiểm trên mặt Bùi Nghiên Đình.
Bùi Nghiên Đình lập tức đón đầu. Nếu phải đánh nhau, hắn đã từng e sợ ai chưa?
"Móng tay hắn ta có độc!" Ninh Hiểu Tiêu vội vàng kêu lên một tiếng.
Lúc này Bùi Nghiên Đình mới chú ý tới, trên đầu ngón tay Vệ Tử Khang hiện ra màu đen đậm. Hắn vội vàng xoay người bước sang một bên tránh đi công kích của Vệ Tử Khang.
Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía cổ họng Vệ Tử Khang.
Thế kiếm nhanh, tàn nhẫn, chuẩn xác, hóa thành một đường sáng lạnh, có vẻ muốn lấy mạng của Vệ Tử Khang.
"Vương gia, hạ kiếm giữ người!"
Một tiếng hét sắc bén khiến cổ tay Bùi Nghiên Đình chuyển một cái, trường kiếm dừng ở trên cổ Vệ Tử Khang.
Lạnh!
Kiếm khí sắc bén kề sát ở trên da cổ của mình, lạnh thấu xương.
Một giọt mồ hôi lạnh trên trán từ từ chảy xuống, Vệ Tử Khang lo lắng ngay cả động tác nuốt nước bọt cũng không dám, sợ rằng chỉ một động tác nhỏ cũng có thể thấy máu của mình.
Lương Ngọc Doanh gấp gáp bước lên hai bước, thở hồng hộc nói ra: "Vương gia, vị này là khách quý."
"Khách quý sao?" Bùi Nghiên Đình cười như không cười nhìn Vệ Tử Khang.
Vệ Tử Khang đắc ý khẽ nhếch khóe môi, lập tức trên cổ thấy hơi nhói, có chút ẩm ướt chảy ra.
Trường kiếm cắt vào da của hắn. Sự đau đớn này nhắc nhở hắn, người đối diện này sẽ không vì hắn là khách quý mà không ra tay.
"Là khách quý thì được đùa giỡn với Vương phi của bản vương sao?" Cổ tay Bùi Nghiên Đình tiếp tục dùng sức, ép trường kiếm xuống, máu tươi chảy xuống theo mũi kiếm càng ngày càng nhiều.
"Vương gia, không được. Hắn là người của Vệ gia!" Lương Ngọc Doanh vội vàng ngăn cản, nói ra quan hệ lợi hại trong đó: "Hắn chính là người của Vệ gia!"
"Vệ gia hả?" Bùi Nghiên Đình hơi nhướng mày, hỏi: "Có thể tìm được người tiến hóa thành dị thú của Vệ gia sao?"
"Không sai, chính là Vệ gia đó!" Lương Ngọc Doanh có một loại đắc ý không giải thích được, giống như nàng ta cũng là người của Vệ gia.
"Không phải Vệ gia vẫn luôn ở ẩn sao, tại sao lại quan tâm đến chuyện thế gian rồi?" Bùi Nghiên Đình cười lạnh nói.
"Ai quy định người của Vệ gia chúng ta không được hành tẩu bên ngoài chứ?" Vệ Tử Khang hừ lạnh một tiếng, kiêu căng chất vấn.
Bùi Nghiên Đình nở nụ cười: "Hóa ra là người của Vệ gia, thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Đã biết rồi còn không buông thanh kiếm xuống?" Vệ Tử Khang ngạo mạn cười lạnh: “Có lẽ ta sẽ tha thứ cho ngươi tội mạo phạm!"
"Đúng vậy, Vương gia, mau hạ kiếm xuống đi. Vệ công tử sẽ tha thứ cho ngài, người không biết không có tội." Lương Ngọc Doanh cũng ở một bên trợ giúp.
"Vậy thì thật sự đa tạ." Ý cười của Bùi Nghiên Đình càng nhiều, trường kiếm có chút lùi lại phía sau.
Đắc ý ở trong lòng Vệ Tử Khang vượt trên nổi sợ hãi vừa rồi, thân phận của hắn như vậy, một Vương gia của một quốc gia bình thường có thể đắc tội sao.
Coi như hắn ta biết điều!
Vệ Tử Khang còn chưa kịp nở nụ cười thì phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ suýt chút nữa làm điếc tai mọi người, ngũ quan vặn vẹo, mồ hôi lạnh bên trên chảy liên tục.