Em Là Định Mệnh Của Chị

Chương 20: Bị gãy tay

Trong phòng bệnh, bác sĩ đang băng bó cánh tay phải của Nhã Tinh lại. Bác sĩ băng bó xong rồi nói:- Băng bó lại rồi thì có thể ra về nhưng cần cho bệnh nhân tránh vận động mạnh nếu không sẽ nứt xương đấy. Trong thời gian này cần phải có người bên cạnh chăm sóc mới được.

Di Giai chăm chú nghe rồi hỏi lại:

- Vậy khi nào mới có thể tháo băng?

- Tầm 1 tháng sau sẽ có thể tháo băng ra. Mà nhớ đến bệnh viện thay băng đó nhe cô gái. Để bạn gái mình bj thường như thế này thật là........

Bác sĩ hiểu lầm hai người là người yêu của nhau. Di Giai chưa kịp giải thích thì bác sĩ đã đi rồi. Nhã Tinh thì cảm thấy tâm tình của mình rất tốt, miệng luôn cười tươi. Di Giai thấy Nhã Tinh cười thì hóa giận nói:

- Chị cười cái gì mà cười? Không phải chị báo hại tôi sao hả?

Nhã Tinh phản bác lại:

- Ai báo hại ai đây tiểu yêu tinh của tôi. Em đẩy ngã tôi tới nỗi gãy tay thì em phải có trách nhiệm chăm sóc tôi đấy.

- Cô liên quan gì tới tôi mà phải ra lệnh cho tôi phải chăm sóc chị chứ.

- Có chứ. Em là của tôi thì em phải chăm tôi lúc tôi bị thương. Không lẽ em định bỏ rơi tôi sao hả tiểu yêu tinh?

- Cô im miệng lại đi.

Di Giai tức quá bỏ mặt quay đi. Nhã Tinh đứng dậy định nắm tay Di Giai lại mà lỡ tay bị thương trúng cạnh bàn làm cô đau la lên:

- A !

Di Giai lo lắng quay lại đỡ Nhã Tinh rồi nhíu mày nói:

- Đã bị thương mà còn ngoan cố.

Nhã Tinh vui vẻ nói:

- Em đang lo lắng cho tôi sao?

- Chị im đi. Tôi đỡ chị đưa chị về.

Cô lại thích trêu đùa tiểu yêu tinh nên hỏi tiếp:

- Về nhà em sao?

- Cô muốn thế nào nữa.

- Em là tôi bị thương thì phải chịu trách nhiệm đi chứ. Ở gần em thì em mới tiện chăm sóc tôi chứ phải không?

Di Giai là cạn lời với con người này rồi:

- Được rồi. Tôi đưa chị về nhà tôi.

- Uhm, trước khi về nhà em thì tôi phải đến công ty đi làm đấy. Đã trễ rồi.

Di Giai nhìn đồng hồ đeo tay thì thấy đã trễ rồi nhưng cô lại mắng Nhã Tinh:

- Bị thương như thế mà còn đòi đi làm. Chị định tự phế tay mình sao?

Nhã Tinh nũng nịu nói:

- Có sao đâu? Có em ở bên cạnh tôi nên sẽ không bị gì đâu.

-............................................

Di Giai dìu Nhã Tinh ra xe. Cô cũng tự tay chòm người qua chỗ Nhã Tinh thắc dây an toàn. Vừa định về vị trí ngồi thì tay trái của Nhã Tinh giữ lấy eo nhỏ của Di Giai rồi cô đặt lên môi của Di Giai một nụ hôn ngọt ngào.

- Ưmm ~.............

Nhã Tinh hôn thỏa mãn rồi thì mới buông tha cho Di Giai. Cô liếʍ mép miệng rồi nói:

- Thật ngọt ~

Di Giai thoát khỏi vòng tay của Nhã Tinh rồi nói:

- Đồ biếи ŧɦái ! Lẳиɠ ɭơ !

- Em nói tôi sao cũng được nhưng tôi chỉ làm những thứ đó với em thôi.

Di Giai không nói gì chỉ trừng mắt lên nhìn Nhã Tinh. Cô đạp ga rồi chạy nhanh tới công ty.

------------------------------------------- Công Ty -------------------------------------------------

Nhã Tinh làm nũng với Di Giai:

- Em đỡ tôi vào trong công ty đi.

Cô đã thật sự nổi đóa với con người này rồi:

- Chị bị điên à ! Mọi người nhìn vào thì sẽ như thế nào đây.

Nhã Tinh tay trái không biết từ lúc nào đã choàng qua eo của Di Giai kéo nàng ngồi trền đùi mình rồi nói nhỏ nhẹ:

- Có sao đâu tiểu yêu tinh của chị? Chỉ là sếp bị thương, trợ lí dìu vào thôi.

- Chị bị thương ở tay chứ không phải bị liệt ở chân mà bắt tôi dìu chị vào.

Nhã Tinh bĩu môi tỏ vẻ uất ức với Di Giai:

- Em như thế là không muốn chịu trách nhiệm với chị phải không? Em đáng ghét lắm, lúc nào cũng ghét chị.

Di Giai không biết từ khi nào đã bị con người này khiến cho bản thân phải quan tâm đến thế, không tức giận được với chị ấy lâu được. Cô cũng phải hạ mình xuống nói:

- Được rồi, tôi dìu chị vào trong được chưa?

Nhã Tinh vui vẻ trở lại. Di Giai xuống xe mở cửa xe cho Nhã Tinh rồi dìu chị ấy vào trong công ty.

Ở cách đó không xa có một bóng đen đang theo dõi cô.

Bước vào công ty, toàn bộ nhân viên cũng đều ngỡ ngàng khi tổng tài của họ bị thương nhưng đáng ngạc nhiên nhất đó chính là Di Giai có thể chạm vào Nhã Tinh. Hai người đã đi khuất rồi thì đám nhân viên mới bàn tán:

- Ê, mọi người có thể gì không?

- Có, có thể chọc mù mắt tôi luôn được không? Người đó có phải tổng tài ác ma của chúng ta không?

- Tổng tài của chúng vốn là người mắc bệnh sạch sẽ không cho ai đυ.ng mà giờ có người đυ.ng được kìa. Thật kì lạ.

................................................

Đám nhân viên bàn tán sôi nổi không dứt may mà có trợ lí của Nhã Tinh nhắn nhở họ nên họ mới im lặng quay về làm việc.

Vào trong phòng tổng giám đốc, Di Giai đỡ Nhã Tinh ngồi trên sofa. Cô thì đi rót nước cho Nhã Tinh uống.

- Nè, chị mau uống đi.

- Cảm ơn tiểu yêu tinh.

Di Giai ngồi xuống hỏi:

- Tại sao chị cứ gọi tôi là tiểu yêu tinh mãi thế?

Nhã Tinh đặt cốc nước xuống bàn ôn nhu nói:

- Vì......... khi gặp em lần đầu tôi đã bị em quyến rũ, hồn cũng bị em cướp đi mất rồi. Em giống như một con hồ ly vậy á.

Cô bị bất ngờ vì cậu trả lời này, cô hỏi tiếp:

- Sao chị lại thích tôi chứ?

- No ! Tôi là yêu em ấy mà là yêu em từ ngay cái nhìn đầu tiên á. Em lúc ấy rất đẹp và dễ thương. Tôi chỉ muốn em là của tôi thôi.

Vẻ mặt cô tỏ vẻ ghét bỏ nhưng trong thâm tâm thì lại có một cảm giác vui mừng khôn xiết không biết vì lí do gì.