Di Giai từ trong phòng tắm ra. Cô mặc bộ đồ tập bó người lại tôn lên vóc dáng cân đối cần như hoàn mĩ của mình cộng thêm cơ thể không có tí mở thừa nào, da thịt rắn chắc hèn chi khiến cho Nhã Tinh mê mệt không thể buông tha cho cô mà.
Nhã Tinh ngồi trên giường thấy Di Giai bước ra, ánh mắt trở nên nhìn mê muội con người trước mặt. Cô đảo mắt từ trên xuống dưới, nuốt nước bọt ngược vào kìm nén lại. Di Giai thấy trong ánh mắt con người này có vẻ thèm khát cô nên cô cảnh giác nói:
- Chị thôi dùng ánh mắt biếи ŧɦái đó nhìn tôi đi.
Nhã Tinh phản bác lại:
- Tôi nào biếи ŧɦái chứ. Mà nếu có thì cũng chỉ biếи ŧɦái với một mình em mà thôi.
Di Giai càng sợ hãi hơn, cô ôm người mình lại rồi nói:
- Chị im đi. Đừng có mà ăn nói lẳиɠ ɭơ với tôi như thế.
Nhã Tinh đứng dậy đi đến chỗ Di Giai khiến cô sợ hãi lùi về mấy bước miệng thì nói lấp bấp:
- Chị...chị... tới...đây là..m ...gì... Tránh...xa....tôi ...ra........
Mặc kệ lời nói của Di Giai cô tiến tới nắm lấy tay của Di Giai. Di Giai do sợ hãi mà nhắm cả hai mắt lại, thấy không có động tĩnh gì cô liền mở mắt ra. Thấy Nhã Tinh nắm tay cô, miệng thì cười tươi nói:
- Không phải em đi tập boxing sao? Mau đi đi, tôi muốn xem em tập.
-.......................
Không đợi Di Giai trả lời, cô kéo Di Giai một mạch đi ra rồi tiến về phía phòng tập. Phòng tập nhà của Di Giai thuộc dạng không quá lớn nhưng vẫn đủ tốt. Di Giai vùng vẫy khỏi tay Nhã Tinh ra rồi xoa cổ tay nói:
- Tới rồi đó. Chị đứng yên ở đây. Đừng có mà lại làm phiền tôi tập.
- Uhm.
Nhã Tinh nghe lời Di Giai đứng đó xem cô tập. Nhưng có một thứ đập vào mắt cô, đó là bức ảnh của cô trên bao cát. Nhã Tinh bỗng lên tiếng:
- Khoan đã !!!
Di Giai chưa biết chuyện gì nên hỏi lại:
- Sao nữa?
Nhã Tinh mặt có chút lạnh, chỉ tay về phía bức ảnh được dán trên bao cát. Di Giai nhìn theo hướng tay Nhã Tinh thì nhận ra mình không tháo bước ảnh xuống liền chạy nhanh đến bao cát tháo nó xuống giấu sau lưng mình. Miệng vẫn cố cười gượng.
Nhã Tinh trầm trọng hỏi và từng bước tiến về phía Di Giai:
- Tại sao em dán bức ảnh tôi lên bao cát?
- Tôi..tôi..........
- Em dán nó lên đó là có ý gì hả?
- À....tôi...không..........
Nhã Tinh tiến lên một bước thì Di Giai lùi lại một bước, cứ như thế Di Giai đã bị Nhã Tinh dồn vào tường và bị khóa lại trong vòng tay của Nhã Tinh.
- Em mau đưa bức ảnh đó cho tôi.
Di Giai có chút sợ hãi nên nghe theo, tay run rẫy từ từ đưa ra. Nhã Tinh nhận lấy nhìn bức ảnh rồi nhìn Di Giai cười tạ mị nói:
- Em nhớ tôi tới nổi luyện tập mà cũng phải dán ảnh lên bao cát để ngắm cho đỡ nhớ phải không?
Vẻ mặt Di Giai chưa nghiêm túc được bao lâu thì trở nên bị ngu người. Cô thắc mắc Nhã Tinh có bị thiểu năng trí tuệ không đấy. Nhìn như thế là biết muốn trút giận rồi. Nhã Tinh hạ đầu thấp xuống hỏi tiếp:
- Hửm? Sao lại không nói nữa?
- Tôi....tôi......
Di Giai không dám đối mặt nhìn thẳng vào mắt con người này vì khi thế mặt cô tự nhiên sẽ ửng đỏ lên. Cô đẩy mạnh Nhã Tinh ra khiến Nhã Tinh mất thăng bằng ngã nhào ra phía sau ( Khúc này mọi người nghĩ Di Giai sẽ đỡ Nhã Tinh giống mấy chuyện ngôn tình khi nữ chính ngã nam chính sẽ ôm eo đỡ phải không? No ! No !)
Di Giai phản ứng không kịp nên Nhã Tinh đã bị ngã xuống đất, tay cô đỡ đất khiến nghe một tiếng " rắc" kèm theo tiếng la thất thanh làm cả một bầu trời yên tĩnh trở nên sôi động:
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!
Di Giai liền khụy một gối xuống đỡ Nhã Tinh rồi lo lắng hỏi:
- Chị có sao không? Tôi xin lỗi, không cố ý làm chị bị thương.
- Đau quá !!
Di Giai thấy vẻ mặt đau tới nỗi mà nước mắt phải chảy ra nước mắt khiến tim cô có chút nhói, ôm người Nhã Tinh vào lòng an ủi:
- Tôi xin lỗi, không không sao đâu. Chắc đã gãy tay rồi, để tôi đưa chị đi bệnh viện.
-...................
Thế là Di Giai đã chở Nhã Tinh vào bệnh viện kiểm tra.
Còn nữa, nhưng bữa sau viết tiếp. hihi......