Mí mắt Ly Ly lập tức thấm ướt, hốc mắt hồng hồng, ngơ ngác nói: “Bông hoa nhỏ Ly Ly tặng cho anh trai chị gái, với cả các cô đã không còn gì nữa rồi.”Không biết có phải do Tiểu Thời Ly nghe lầm hay không, sau khi cậu nói xong thì hình như chị gái đứng ở phía sau máy quay phim lại phát ra một tiếng cười.Cố Tiểu Trạch chạy theo sau lưng cậu nhìn thấy trên tay Ly Ly chỉ còn lại thân cành hoa, lại nhìn sang hốc mắt đỏ ửng, tủi thân đến méo cả miệng, hơi bối rối nói: “Anh đi hái thêm cho em nhé.”
Cậu ta còn chưa nói dứt lời, đã quay đầu chạy về lại.
Gấp đến độ Đường Danh ở phía sau dùng loa cầm tay hô: “Cố Tiểu Trạch! Đã hết thời gian! Không được đi!”
Cố Tiểu Trạch cũng không quay đầu lại.
Đường Danh: “...”
Coi như là bà đã hiểu vì sao cô bạn giáo viên mầm non của bà vừa đi làm chưa đến một năm mà đã tiều tụy đến nỗi giống như già hẳn ba tuổi, nhọc lòng, thật sự nhọc lòng quá mà.
Ly Ly nhìn dì Đường đang tức giận, lại nuốt nước mắt vào trong, nhưng còn mang theo tiếng khóc mềm mềm nhẹ nhàng: “Bé đi gọi anh trai quay về mà, chị dì Đường không được dữ với anh trai nha.”
Đường Danh tức giận đến xù lông lại bị dễ thương hóa, mở một mắt nhắm một mắt nhìn Ly Ly chạy xa theo cậu ta, lại vừa trù tính: “Cậu đi gọi thêm mấy người nữa dắt các bé con đến đây tập hợp.”
Cố Tiểu Trạch còn nhớ loáng thoáng hoa vừa nãy em trai hái có hình dáng thế nào, cậu ta nhìn chung quanh một lần, tìm thấy một đám hoa nhỏ nhỏ trên bãi cỏ rộng dài, trên thân cây màu xanh lá là từng quả cầu nhung tròn tròn màu trắng.
Cậu ta ngồi xổm người xuống hái mấy cây.
Thời Ly chạy đến sau lưng Cố Tiểu Trạch, “Anh trai ơi, chúng ta mau mau đến tập hợp đi nào.”
Cậu bé chạy mệt quá, không kịp thở mà nói, đọc nhấn rõ từng chữ cũng không rõ ràng nổi.
Cố Tiểu Trạch ngắt lấy mấy cây hoa nho nhỏ, đứng dậy duỗi tay đưa cho em trai bên cạnh: “Cho em nè.”
Sau khi cậu ta đứng lên, mới lộ ra thẻ gỗ sau lưng.
Ly Ly chú ý tới thẻ gỗ vây quanh đi vòng qua phía trước anh trai, tò mò nhìn thoáng qua, sau đó cậu khẽ “A” một tiếng, hơi giật mình: “Anh trai ơi, cái hoa này biết tự chạy đi mất á.”
Cố Tiểu Trạch không tin: “Nó đâu có không mọc chân.”
Ly Ly: “Là thật á, vừa rồi hoa của Ly Ly cũng tự chạy mất đó!”
Cố Tiểu Trạch nghi ngờ liếc mắt nhìn hoa trong tay.