Chờ đến khi ra bên ngoài phòng đồ chơi nhỏ, bọn họ lại quay về nhà kính vừa rồi, Ly Ly nhìn bụi hoa cạnh đường nhỏ bên ngoài khuôn viên, mắt sáng rực lên: “Bé nghĩ ra rồi.”
Vì quá lo lắng mà phát âm sai một chữ rồi.
Tiểu Thời Ly sợ không kịp thời gian, cậu buông tay anh trai ra , chạy chậm đến chỗ đường nhỏ kia, tiếng bước chân “bẹp bẹp bẹp” phối thêm tiếng thở “phù phù phù” của con nít.
“Ly Ly tặng hoa hoa cho mẹ!”
Cố Tiểu Trạch cũng chạy qua đó, nhìn thấy cậu bé tóc đen đứng trước đám hoa cỏ không biết đang suy nghĩ cái gì: “Làm sao vậy?”
Ly Ly nói: “Ly Ly không biết có được hái hoa hay không nữa.”
Nơi này là nhà của người khác, không thể tự ý quậy phá bẻ gãy hoa cỏ nhỏ, phải chắc chắn là hoa bị hái đi rồi vẫn có thể mọc ra hoa mới lại lần nữa, mới được hái.
Người quay phim phụ trách quay chụp hai đứa bé nhịn không được mà nhắc nhở: “Có thể hái đó bé.”
Mắt đen của Ly Ly mở to, nói câu “Cảm ơn chú ạ”.
Tiểu Thời Ly đi mãi đi mãi trên con đường nhỏ, hái được rất nhiều đóa hoa xinh đẹp, cậu vô cùng chú ý để không làm tổn thương đến rễ của cây hoa, chỉ hái thân nhánh của chúng.
Tổ chương trình còn chuẩn bị cho cậu một cái rổ nhỏ, không lâu sau nó đã được Ly Ly trang trí thành một lẵng hoa nhỏ xinh đẹp.
Sau đó, tiếng loa lại vang lên.
Lần này Đường Danh dùng loa phóng thanh trong phòng đồ chơi nhỏ, bảo đảm mỗi một bé đều có thể nghe thấy lời bà đang nói: “Thời gian đếm ngược còn lại một phút.”
Ly Ly “A” một tiếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, chạy chậm quay về từ phía cuối cùng của con đường nhỏ, tìm thấy một đóa hoa mà cậu cảm thấy nhìn rất xinh đẹp, hái nó cột thành một chùm.
Cậu hoàn toàn không thấy thẻ gỗ cắm đứng ở bên cạnh, trên đó viết ba chữ to “Bồ công anh”.
Cậu bé tóc đen lại chạy “lạch bạch lạch bạch” vào trong vườn.
Tuy Tiểu Thời Ly có hơi sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng lấy can đảm đi đến trước mặt tổ chương trình đang quay phim, đi đến ống kính.
Cậu cho là bây giờ vẫn còn đang livestream.
Ly Ly xách lẵng hoa nhỏ, nâng cao cánh tay ngắn cũn của mình, ngả bó hoa kia về phía ống kính: “Đây là món quà cho các anh trai chị gái, cùng với nhóm các cô ạ.”
Bé con tóc đen chạy nhanh đến độ thở gấp không đều, đôi má trắng như tuyết cũng trở nên đỏ bừng, cậu ngửa đầu, tất cả thành viên tổ chương trình đều ngây dại, cậu giơ một đóa hoa mà nó chỉ còn lại cành mềm màu xanh lá, đóa hoa màu trắng nhung nhung trên đó đã biến mất hết rồi.
Đúng lúc này, Đường Danh lại dùng loa cầm tay nói thêm câu: “Thời gian đã hết, các bạn nhỏ không được chọn quà tặng nữa.”