Bảo một đứa trẻ tìm kiếm một người bạn nhỏ xa lạ chưa gặp mặt bao giờ giữa biển người mênh mông thì quá khó khăn, thế nên tổ đạo diễn đã giảm độ khó bằng cách sắp đặt hai bé khách cần ghép cặp xuống xe ở cùng đầu một con phố.
Chỉ cần kiên nhẫn tìm kiếm là hai bé khách sẽ thành công tìm được đối phương.
Đường Danh vừa nghĩ ngợi vừa liếc mắt nhìn định vị đang hiển thị trên màn hình điện thoại.
Để phòng ngừa bất trắc, họ còn cho mỗi đứa trẻ đeo một chiếc đồng hồ định vị, nhờ cách này họ cũng đã kiếm được một khoản chi phí tài trợ.
Hừm, số 2 và số 3 đều đang tới chỗ nhau, số 1 và số 4 cũng đang... Khoan đã nào! Đường Danh mở to mắt, sao số 1 và số 5 lại đang tiến gần nhau thế kia!
...
Căn phòng đồ chơi mà tổ tiết mục đã bố trí nằm ở ngay chính giữa ngã năm, cách những đứa trẻ không xa lắm. Nếu như một hay hai đứa bé không thấy bảng chỉ đường gợi ý, mơ mơ màng màng đi lạc đường mất thì chuyện không bắt gặp bé khách đã được xếp ghép cặp với mình, mà lại bắt gặp những đứa trẻ khác cũng có thể xảy ra.
Ly Ly chính là đứa trẻ lạc đường ấy.
Là một omega, kiếp trước Thời Ly rất ít khi tiếp xúc với đám đông, bây giờ lại lạc giữa con phố sầm uất đông người đi kẻ lại, Ly Ly hơi sợ sệt, đứng một cục dưới bảng chỉ đường không dám động đậy chút nào.
Cậu ôm búp bê vải, yên lặng đứng tại chỗ lâu ơi là lâu. Thời Ly ngước mặt lên, nhìn những người lớn cao đến mức chẳng khác gì người khổng lồ so với mình lần lượt đi ngang qua bằng đôi mắt đen tuyền long lanh, trong veo đầy tò mò.
Do cậu ngẩn ngơ đứng đó quá lâu nên bầu không khí trên sóng bình luận hơi sốt ruột.
[Sao Ly Ly không động đậy gì thế kia?]
[Hay là do bé sợ quá?]
[Ngoan thật đó, nếu là em trai mị thì bây giờ nó đã chạy lăng xăng khắp nơi rồi.]
[Bên cạnh có mũi tên chỉ đường to đùng kìa, Ly Ly nhìn nó đi chứ!]
Tin tốt là Ly Ly đã lấy hết can đảm bước ra bước đầu tiên.
Nhưng tin xấu là Ly Ly không nhìn thấy bảng chỉ đường.
Khán giả chỉ biết trơ mắt nhìn Tiểu Thời Ly chọn một con đường khá vắng vẻ, trái ngược hẳn với con đường được chiếu trên phòng live số 4, sau đó rụt rè tiến dần về phía đó, bắt đầu tìm kiếm trong hoang mang.
Mẹ nói cậu bạn nhỏ của cậu cực kỳ nổi bật, rất dễ tìm thấy. Người bạn nhỏ ấy cao hơn Ly Ly, là một bé trai.
Lớn hơn cậu.
Lớn hơn cậu ư?
Ly Ly ngẩn tò te.
Hình như có một anh lớn hơn cậu đang đứng trước mặt thì phải.
Ly Ly nhìn bé trai ở phía đối diện đang đi tới chỗ mình. Cậu ta mặc đồng phục bóng chày với hai màu trắng và xanh lam, kính râm to đến nỗi sắp che hết cả gương mặt, chỉ để lộ bờ môi mím thẳng băng, gương mặt không bộc lộ chút biểu cảm nào, nhìn có vẻ hơi hung dữ.