“Trách chị, chị mềm lòng, hai ngày nay chị không cho Ly Ly uống thuốc.” Hướng Hiểu Ảnh ngồi trên ghế bên ngoài, che mặt nói: “Nó bảo nó không muốn uống, vì vậy chị......”
Bà hít sâu một hơi, không hề nói nữa.
Chị Phương nghe xong cũng nhịn không được hít hà một hơi, cô vốn tưởng rằng hôm nay chị Ảnh đưa Ly Ly tới bệnh viện như thường lệ, tuy rằng có chút đột ngột, nhưng trường hợp Ly Ly bỗng nhiên phát bệnh trong quá khứ cũng không hiếm gặp, thế nhưng ai biết là bởi vì nguyên nhân này.
“Chị hồ đồ quá.” Chị Phương ném túi xách lên ghế, cũng ngồi xuống, hồi lâu, cô khoác vai Hướng Hiểu Ảnh: “Không có việc gì, không phải đã kịp thời dẫn Ly Ly đến gặp bác sĩ Trần rồi sao?”
“Trước tiên phải đợi nghe kết quả đã, chị đừng lo lắng.”
Hướng Hiểu Ảnh nhìn cửa phòng tư vấn đang đóng chặt, tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt mệt mỏi: “Chị mới vừa nhận được điện thoại của cô giáo Lương, cô ấy nói mấy ngày nay Ly Ly ở nhà trẻ không thèm để ý ai hết.”
“Cô ấy hỏi tại sao Ly Ly không chơi với những bạn khác, Ly Ly cũng chỉ trả lời rằng nó thích ở một mình.”
Hướng Hiểu Ảnh nhìn chị Phương: “Không biết có phải chị nghĩ nhiều hay không, mấy ngày nay Ly Ly ở nhà rất nghe lời, nhưng chị càng muốn Ly Ly.....” Bà dừng một chút: “Nó không cần ngoan như vậy.”
Không cần nghe lời như vậy, tới làm phiền bà nhiều một ít, chứ không phải nhìn như có thể tự mình làm mọi thứ, không cần người làm mẹ như bà giúp đỡ.
Ly Ly còn nhỏ như thế.
Hướng Hiểu Ảnh cảm thấy hơi bất lực: “Chị sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, Ly Ly có thể sẽ không muốn ở bên chị nữa.”
Chị Phương vỗ vai bà: “Sẽ không.” Cửa phòng khám lúc này đã được mở ra, chị Phương nhìn thoáng qua, thấy bác sĩ Trần từ bên trong đi ra, tiếp tục nói: “Em không phiền chị nữa, chị nói chuyện với bác sĩ Trần trước đi.”
“Đừng nghĩ nhiều.”
Chị Phương kéo bà dậy.
Hướng Hiểu Ảnh nương theo lực kéo này mà đứng lên, giày cao gót dẫm lên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, tiếng bước chân nặng nề: “Bác sĩ Trần, tình huống của Ly Ly thế nào?”
Bác sĩ Trần bảo bà đến gần nhìn vào bên trong.
Hướng hiểu ảnh đứng ở cạnh cửa, nhìn vào bên trong.
Cục bột trắng còn không cao đến đùi của bà vùi vào gối dựa trên sofa, chân ngắn bắt chéo, ôm một con búp bê to bằng bàn tay, trước mặt là một đống quần áo búp bê, Thời Ly đang nghiêm túc giúp búp bê phối đồ.
Nhìn con búp bê kia nhỏ, nhưng cũng đã lớn hơn cả mặt của cậu, cậu ôm bằng hai tay, chậm rãi giúp búp bê mặc quần áo.
Bác sĩ Trần săn sóc mà đóng cửa lại, nhỏ giọng: “Cái kia là búp bê bằng bông, người trẻ tuổi bây giờ rất ưa chuộng, tôi cũng không hiểu lắm, sẵn tiện mua một ít để ở đây.” Anh dẫn Hướng Hiểu Ảnh đến trước cửa: “Ly Ly nhìn thấy, còn rất thích nên tôi để em ấy chơi.”
“Mẹ Thời Ly, chị thấy sao? Lúc Ly Ly phối quần áo đều không phải tùy tiện làm bậy, màu sắc, phong cách rất thống nhất, em ấy có ý tưởng của riêng mình”.
Hướng Hiểu Ảnh sững người một lúc, giọng nói khô khan: “Ý của anh là gì?”
Bác sĩ Trần mỉm cười: “Vừa rồi em ấy nói là do các trò chơi ở nhà trẻ quá ngu ngốc, các bạn nhỏ khác cũng ồn ào, em ấy thích đọc sách hơn nên mới luôn ngồi một mình.” Tốc độ nói của anh ấy không nhanh, anh kết luận: “Ly Ly là một đứa rẻ rất thông minh.”
Tuy rằng Thời Ly bởi vì bị thay đổi một cơ thể mới, dẫn tới ký ức cùng suy nghĩ đều trở nên hỗn loạn cùng chậm chạp, thậm chí còn không nhớ được hết mặt chữ, nhưng so sánh với các đứa trẻ ba tuổi khác thì không thể nghi ngờ cậu cũng sẽ được xếp vào hàng thông minh.
Bác sĩ Trần tiếp tục nói: “Có lẽ, tình huống của em ấy cũng không phải trở nên tệ hơn, mà là đang dần tốt lên.”
Hướng Hiểu Ảnh lùi lại hai bước, không dám tin tưởng: “Anh nói cái gì?”
Bác sĩ Trần: “Nếu dựa theo quy trình thì Ly Ly hẳn là còn phải đi làm kiểm tra toàn diện thêm vài lần nữa, nhưng em ấy rất bài xích mấy cái máy móc đó, nên dựa theo tâm lí hiện giờ của Ly Ly, tôi đề nghị vẫn nên quan sát thêm vài ngày.” Anh nghĩ nghĩ: “Phần thuốc kia trước đừng cho Ly Ly uống nữa, chờ tình trạng của Ly Ly tốt hơn một chút hãy tới tái khám, tôi sẽ kê lại thuốc cho em ấy.”
“Vâng, vâng.” Hướng Hiểu Ảnh liên tiếp nói vài chữ “Vâng”, lại sốt ruột hỏi: “Vậy việc đi nhà trẻ của Ly Ly làm sao bây giờ?”
Bác sĩ Trần nói: “Cho em ấy lên lớp lớn hơn, hoặc là cho em ấy nghỉ hẳn ở nhà chơi.” Anh thở dài: “Nói chuyện với em ấy, dẫn em ấy ra ngoài chơi nhiều hơn, nếu chị bận công việc thì để người trong nhà chăm sóc cũng được.”
Hướng Hiểu Ảnh có không ít phim nổi tiếng, bác sĩ Trần đương nhiên nhận ra đối phương là ai, cũng thông cảm vì hiện tại sự nghiệp của đối phương đang trong thời kỳ thăng tiến, không sắp xếp được thời gian trông con, cũng không chỉ trích gì mà chỉ nhắc khéo mấy câu.
Hướng Hiểu Ảnh hít sâu một hơi, ra vẻ chính mình đã hiểu. Bác sĩ Trần nâng cổ tay nhìn thời gian: “Lát nữa tôi còn một bệnh nhân, không làm phiền chị nữa, để Ly Ly ở đây chơi thêm một lát cũng không sao.”
Hướng Hiểu Ảnh vội vàng nói: “Cảm ơn bác sĩ Trần, chờ lát nữa tôi sẽ trả tiền khám.”
Bác sĩ Trần xua xua tay: “Tôi không thu phí.” Anh cười: “Ly Ly quá đáng yêu.”
Sau ki đợi bác sĩ Trần đi, Hướng Hiểu Ảnh thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, chị Phương đi tới phía sau bà: “Chị Ảnh? Chị --”
Hướng Hiểu Ảnh nắm lấy tay chị Phương: “Phương em nghe thấy không, bác sĩ Trần nói Ly Ly đang khỏe hơn.”
Vừa rồi hai người này đứng nói chuyện trước mặt cô, trong lòng chị Phương hiểu rõ, cô cũng thở phào nhẹ nhõm theo, đầu óc cũng linh hoạt: “Nghe được nghe được, chị đã yên tâm chưa? Hôm nay bối cảnh đều sắp xếp xong, nếu không em nói với đạo diễn một tiếng, để ông ấy bố trí canh quay tối.”
Chị Phương: “Chị đưa Ly Ly về nhà xong rồi thì quay lại đoàn phim nhé?”
Hướng Hiểu Ảnh xua tay: “Bây giờ trong nhà không có ai, Ly Ly cần có người trông.”
Chị Phương nghĩ nghĩ: “Chị Ảnh, chị vẫn không thích chương trình kia hả?”
Hướng Hiểu Ảnh nhớ lại: “Là show gia đình đó à?”
Chị Phương gật đầu, quay người lục lọi túi xách, lấy ra một tệp tài liệu được cất kỹ: “Chị xem thử, đây là những khách mời của show.”
“Cô bé đầu tiên, hai ngày trước đã giành chiến thắng trong một cuộc thi làm thơ, hai đứa nhỏ sau thì lớn hơn Ly Ly một chút, nhưng cũng rất hiểu chuyện, cuối cùng là con trai nhà họ Cố, hình như bốn hay năm tuổi gì đó, chỉ có nhóc này hơi ồn ào chút, còn lại thì không sao cả.”
“Ly Ly không phải không muốn đi nhà trẻ sao? Để thằng bé tới đây kết bạn cũng khá tốt đó, chị cũng có thể ở cạnh con nhiều hơn.”
Chị Phương cũng suy nghĩ rất nhiều, sau khi tìm hiểu các show dành cho gia đình đang nổi tiếng, nghĩ đến tình huống của Ly Ly, moi từ trong tay đạo diễn ra một danh sách khách mời.
Chị Phương cũng không quan tâm cuối cùng Hướng Hiểu Ảnh có đồng ý hay không, dù sao cô chỉ muốn làm rõ tình hình, rồi để chị Ảnh tự ra quyết định.
Hướng hiểu ảnh nắm chặt trang giấy: “Để chị nghĩ đã.”
Không phải bà không muốn đi, vừa đóng phim vừa đi show, nếu bây giờ ký thêm hợp đồng với show này, sợ là bận không xếp được thời gian.
Chị Phương giống như biết được bà đang suy xét cái gì, nói: “Nếu như thật sự không có thời gian rảnh, bất kỳ thành viên nào trong nhà chị cũng có thể đến thay thế vài hôm, hợp đồng có ghi, chỉ cần là người giám hộ đều được.”
“Đúng rồi, thằng nhóc Thời Trình hôm nay không phải được nghỉ về nhà hay sao?”
Nhớ tới việc này, chị Phương không tiếp tục hối thúc Hướng Hiểu Ảnh buổi tối đi quay bổ sung cảnh hôm nay, mà muốn bà dành thời gian cho gia đình, tự mình bắt xe trở về.
Phòng tư vấn.
Thời Ly thay cho búp bê mấy bộ quần áo, mới chậm rãi phát hiện, câu một mình ngồi đây đã lâu nhưng không có ai đến tìm cậu.
Giống như là bị quên ở đây.
Thời Ly rũ mi mắt, lần lượt xếp mấy chục món quần áo búp bê trước mặt lại, để ở trên sofa, còn để búp bê ở trên trên đống quần áo.
Lật người, muốn trèo xuống dưới sofa.
Bởi vì cơ thể con nít còn quá lùn, Ly Ly chỉ có thể đá đôi chân ngắn nhỏ, từ từ trượt xuống, giống một quả bóng nhỏ “Bịch” rơi trên mặt đất.
Trên mặt đất trải thảm lông, không đau.
Thời Ly vỗ vỗ tay, từ dưới đất bò dậy, chậm rãi đi đến cạnh cửa, với tay, khó khăn lắm sờ đến tay nắm cửa, lại nhón chân, nhảy lên đè xuống.
“Cùm cụp.”
Cửa mở.
Hướng Hiểu Ảnh nghe thấy tiếng, nhìn lại phía sau. Ly Ly đứng ở cạnh cửa, lẳng lặng nhìn bà, chủ động đi tới nắm tay mẹ, giọng nói nho nhỏ đáng yêu: “Mẹ ơi.”
Hướng Hiểu Ảnh ngồi xổm xuống: “Sao Ly Ly không ở lại chơi thêm một lát?” Thời Ly lắc lắc đầu: “Con không chơi nữa.” Cậu mím môi, mắt đen tròn xoe: “Con nhớ mẹ.”
Cho nên chủ động chạy ra tìm, ngoan ngoãn nắm lấy tay bà.
Giọng của Hướng Hiểu Ảnh trở nên khàn khàn, không hiểu ra sao, bà nói: “Xin lỗi Ly Ly, lần sau mẹ sẽ không để con ở lại một mình lâu vậy nữa.”
Mắt Ly Ly sáng rực lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Trên đường trở về, Thời Ly ở trên xe ngủ một giấc, chờ đến khi tỉnh lại, đã được ôm vào nhà.
Cậu vén chăn đắp trên người ra, bò dậy nhìn xung quanh.
Giống như bản thân cậu được đặt nằm ở trên ghế sofa trong sảnh lớn, lầu một hiện tại không có một bóng người, chỉ có cậu ở đây, Thời Ly ngẩng đầu, xem đồng hồ treo tường.
Còn chưa tới giờ ăn cơm chiều.
Nhưng Thời Ly nhìn bụng nhỏ của mình, sờ sờ, nhỏ giọng nói: “Cậu không cần kêu nữa, không có cơm cơm cho cậu ăn đâu.”
Thì ra Ly Ly là bị đói tỉnh.
Cậu ngồi lại trên sofa cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không thể thắng được tiếng bụng cồn cào kêu “Ùng ục ùng ục”, từ từ bò xuống dưới, rất rõ ràng, Thời Ly đã nắm vững kỹ thuật, thuần thục ngã xuống thảm, rồi mới choáng váng mà bò dậy, xác định phương hướng, rồi mới đi về hướng phòng bếp.
Vừa đi đến cửa, đã ngẩn người.
Trong phòng bếp có người. Không phải dì Lưu, mà là một nam sinh mười mấy tuổi, mặc một bộ đồng phục rộng thùng thình, khóa kéo còn không kéo hết, tóc đen bù xù, đang cúi người tìm gì đó trong tủ lạnh.
Thời Trình lục lọi cả buổi trời, không vui mà “Chậc” một tiếng, điều bất lợi của việc không thường xuyên ở nhà đó chính là, đồ ăn vặt mà anh mang về mỗi cuối tuần, sang tuần sau về phát hiện đều bị dọn sạch.
Cuối cùng chỉ có thể lấy một lon Coca lạnh, một tay mở lon, một tay đóng cửa tủ, vừa xoay người, đã cùng một đứa nhỏ đang ngẩn người, ngơ ngác nhìn anh.
Thời Ly im lặng suy nghĩ. Cậu không nhớ được đây là anh thứ mấy trong nhà.
Cuối cùng khi nhìn đối phương thờ ơ nhướng mày, mới xác định được, đây là biểu cảm mà anh hai thường xuyên làm.
Thời Ly chưa bao giờ nhìn thấy anh hai lúc còn nhỏ như vậy, ấn tượng cuối cùng của cậu trước khi chết đó là, Thời Trình là một nhà nghiên cứu dành nhiều năm ngâm mình trong viện nghiên cứu khoa học.
Cậu là Omega, cho dù là giữa người thân với nhau, cũng phải giữ khoảng cách với Alpha, hơn nữa tuổi của Thời Ly kém xa các anh chị. Trừ bỏ mối quan hệ anh hệ anh em ruột ở ngoài, chỉ còn lại hai chữ —- không thân.
Thời Ly đang nhớ lại, đột nhiên đôi má mềm mại bị véo, giật mình thấy thanh niên đẹp trai đang ngồi xổm trước mặt mình.
Sau khi Thời Trình chắc chắn ở đây chỉ có hai người là anh và Thời Ly, mới giơ một bên tay kia lên, giữ mặt của Thời Ly, trực tiếp xoa nắn, vừa “Chậc” vừa nói: “Nhóc con, cũng không biết gọi anh nghe thử.”
Thời Ly bị véo, đầu đều choáng váng, giương tay nhỏ vỗ tay của Thời Trình, bởi vì bị nhéo má, lời nói đều thành ngọng, nhưng vẫn rất ngoan kêu anh.
“Nhị nồi nồi.”
Anh hai.
Thời Ly trong lòng âm thầm sửa lại.