Người anh trai luôn luôn xa cách với cậu giờ lại ngồi xổm trước mặt mình, lại còn xoa nắn mặt mình.
Hai má tròn bị xoa nắn đến mức cả người cậu cũng trở nên loạng choạng.
Thời Trình thỏa mãn, nhếch môi: “Xem như vẫn còn lương tâm.” Không vì một tuần không gặp mà đã quên mất anh.
Thời Ly nắm lấy tay Thời Trình: “Huhu, anh đừng nắn nữa mà, đau, đau quá.”
Lúc này Thời Trình mới rút tay về, nhưng ngứa tay nên lại vò mái tóc đen của Thời Ly. Anh chột dạ nhìn mặt em trai nhà mình đã bị nắn đến mức để lại vết đỏ, ho khẽ một cái, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa.
Vẫn chỉ có hai người bọn họ như trước.
Thời Ly đứng sau lưng Thời Trình, mắt nhìn cái bàn làm việc cao cao trong phòng bếp, cho dù cậu có kéo cái băng ghế nhỏ đến rồi dẫm lên cũng không thể với tới sữa bột và bình sữa trong tủ.
Vẫn chưa đến giờ dì nấu ăn nên trong phòng bếp không có đồ gì ăn cả, rỗng tuếch.
Dường như chỉ có thể tìm người lớn trợ giúp.
Thời Ly suy nghĩ một lúc, đang nghĩ xem nên tìm mẹ hay tìm dì thì khuôn mặt nhỏ lại bị người ta nhéo một cái.
Thời Trình: “Ngẩn người gì vậy?”
Thời Ly ngẩng đầu nhìn anh trai mình, hơi chần chừ, cậu không biết anh trai có thể giúp cậu không.
Thời Trình cầm chai coca, ngửa đầu uống một ngụm, chợt cảm thấy góc áo của mình đang bị người ta giật giật nên rũ mắt quan sát. Ly Ly còn chưa cao đến đùi anh đang cố gắng ngửa đầu nhìn anh, giọng nói non nớt, mềm nhũn: “Ly Ly đói.”
Sợ Thời Trình không đồng ý nên Thời Ly còn cúi đầu, chỉ vào bụng nhỏ của mình: “Ọt ọt, ọt ọt.”
Thấy Thời Trình đứng im, không phản ứng gì, cánh tay nhỏ lại giật giật góc áo: “Anh trai ơi? Ở đây đói rồi.”
Còn chưa kịp phản ứng thì Thời Ly lại đột ngột bay lên trời, cậu bị Thời Trình bế lên, hai cái chân ngắn ngủn ngoe nguẩy trong không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn bị anh trai nhà mình “chụt” một cái rõ kêu.
Thời Ly lập tức ngây dại, chớp đôi mắt ngọt ngào.
Thời Trình cúi đầu nói: “Đáng yêu chết mất thôi.” Anh phóng khoáng nói: “Muốn ăn gì nào? Anh trai lấy hết cho em, trong nhà không có thì anh dẫn em ra ngoài mua.”
Lời chưa kịp dứt, ngoài cửa chợt vang lên giọng nói đầy tức giận: “Thời Trình!”
Thời Ly quay đầu lại, ngoan ngoãn kêu lên: “Mẹ ơi!”
Hướng Hiểu Ảnh nhíu mày, nhìn Ly Ly bị Thời Trình giơ lên cao, vừa sốt ruột vừa tức giận: “Con thả Ly Ly xuống nhanh!”
Quá nguy hiểm, độ cao cao như thế, bà nhìn đã thấy hoảng hốt rồi, nếu sơ ý làm ngã thì sẽ tạo thành tổn thương trí mạng đối với đứa nhỏ như Ly Ly.
Thời Trình “hứ” một cái rồi đặt Thời Ly xuống đất.