Nữ Tướng Quân Và Tiểu Phúc Thê

Chương 2: Thành thân

Rất nhanh việc tứ hôn đã truyền tới lỗ tai tổ mẫu Thẩm gia, điều này thật sự quá khủng khϊếp, bà nhanh chóng chống gậy chạy tới sân trước, bọn nha hoàn cũng không chạy nhanh bằng bà: "Thái phu nhân, thái phu nhân ngài chậm một chút... Cẩn thận dưới chân."

Thẩm Kỳ Văn đang ngồi trong đại sảnh uống trà, trong đầu đang suy tư chuyện con gái thứ ba kết hôn, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng vang sột soạt, hắn vừa giương mắt đã thấy mẹ mình chạy tới đấy: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây."

Lão thái thái giơ gậy muốn đánh con của mình: "Cái tên khốn kiếp này, ta nghe nói con muốn gả cháu gái nhỏ Thẩm Chiêu Tuyết của ta cho Tư Mã gia?"

"Thật là, mẹ, đây là ý chỉ của Thánh Thượng, con cũng không còn cách nào." Thẩm Kỳ Văn mở miệng dỗ dành.

"Hừ, vậy Thẩm Chiêu An, Thẩm Chiêu Bình đâu, tại sao phải là Thẩm Chiêu Tuyết, theo ta thấy là các người đang khi dễ nàng từ nhỏ không có mẹ bảo vệ."

"Mẹ, là do Chiêu Tuyết tự mình đồng ý chuyện này, nếu không tin mẹ có thể đi hỏi nàng, không ai ép nàng cả." Thẩm Kỳ Văn nóng lòng phải sạch quan hệ, đối với người mẹ có tính tình hơi quật cường của mình, hắn vẫn phải nhường ba phần.

"Hừ, vậy lão già ta đây phải tìm Chiêu Tuyết hỏi cho rõ ràng" Lão thái thái nói xong thì thở phì phì chống gậy đi ra ngoài, Thẩm Kỳ Văn cũng thở ra một hơi.

Sau khi trở về từ tiền viện, Thẩm Chiêu Tuyết lập tức đi vào phòng, Thụy Thu rảnh tới nỗi không có gì làm, đành quét lá trong biệt viện. Khi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, trong lòng nàng không khỏi cảm thán một câu, chắc là có người tới nơi này rồi, hôm nay sân của tiểu thư thật náo nhiệt, nhưng nàng cũng không để ý, tiếp tục tập trung quét tước.

Cho tới khi có một nha hoàn gân cổ lên la trên đầu nàng: "Không nghe thấy âm thanh sao, lão phu nhân tới rồi còn không mau hành lễ"

Thụy Thu trừng mắt nhìn nha hoàn kia một cái, ngay sau đó nhanh chóng chắp tay hành lễ với lão phu nhân: "Bái kiến lão phu nhân."

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Thẩm Chiêu Tuyết bước ra ngoài nhìn, sau đó vội vàng đi xuống bậc thang tiến về phía này: "Tổ mẫu, sao ngài lại tới đây?"

Lão thái thái tiến lên vài bước cầm hai tay của Thẩm Chiêu Tuyết: "Cháu gái, sao con lại ngốc như vậy, chuyện mọi người không muốn làm, con lại ôm vào mình."

Thẩm Chiêu Tuyết cười đạm nhiên, trong con người dường như đã sớm xem nhẹ mọi thứ: "Tổ mẫu, không có gì, nếu là thánh chỉ, vậy Thẩm gia sẽ không tránh khỏi, thay vì cãi nhau với các tỷ muội, không bằng để con gánh vác là được rồi."

"Thật là đứa nhỏ ngốc, giống như mẹ của con vậy." Lão thái thái khẽ vuốt khuôn mặt nàng.

"Tổ mẫu, bên ngoài trời rất lạnh, người nên sớm trở về nghỉ ngơi đi." Thẩm Chiêu Tuyết vỗ nhẹ tay tổ mẫu nói.

Tổ mẫu vẫn cầm tay nàng nói một câu cuối cùng: "Tuy con là con vợ lẻ của Thẩm gia, nhưng thân phận của con cũng không hề thua kém Chiêu An, cháu gái, con nhất định phải nhớ kỹ điều này."

Nói xong câu này, lão thái thái lập tức xoay người quay về, rất nhanh bóng dáng của bà đã biến mất trước cửa biệt viện, Thụy Thu ôm chổi cảm thán: "Thẩm gia to như vậy, nhưng chỉ có lão phu nhân thật lòng suy nghĩ cho tiểu thư thôi."

"Có lẽ tổ mẫu nể tình vì đều là họ Lương với mẹ ta nên mới tốt với ta như vậy." Thẩm Chiêu Tuyết lẩm bẩm.

Thụy Thu bĩu môi: "Tiểu thư trở về phòng đi, chắc hôm nay không còn người nào tới nữa đâu."

Trong quân doanh.

Màn đêm buông xuống, những người lính kết thúc một ngày huấn luyện, sau đó nghỉ ngơi, tuần tra, canh gác, mỗi người đều làm nhiệm vụ của mình.

Tư Mã Vân đang viết thư trong lều, chợt nghe hai tên lính ở bên ngoài nói chuyện với nhau.

"Trong kinh truyền ra tin tức, nghe nói tướng quân sắp thành hôn với tam tiểu thư của Thẩm gia."

"Là nữ tử sao chổi yếu đuối kia hả?"

"Còn không phải sao, ta còn cảm thấy đáng tiếc dùm tướng quân..."

Tư Mã Vân dừng tay, cụp mắt suy tư điều gì đó.

Bên ngoài doanh địa dần dần xuất hiện từng đám lửa trại, Ngụy Tuyết ngồi trước đống lửa, nhàm chán ném cỏ khô vào bên trong, thoáng nhìn có vẻ buồn bã ỉu xìu, Tần Tôn nhảy lại đây, trong tay cầm hai xiên đùi gà ngồi xuống bên cạnh nàng: "Sao vậy, tâm tình không tốt sao?"

"Không có." Ngụy Tuyết lại dùng sức ném một đống cỏ khô vào bên trong.

"Tất cả đều viết ở trên mặt rồi, còn cãi bướng, có phải vì chuyện tướng quân thành hôn không?"

Ngụy Tuyết quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn một cái: "Tần Tôn, có phải là do ngươi rảnh quá hay không.".Vừa dứt lời nàng lập tức đứng dậy chuẩn bị tránh ra.

"Nhìn đi, bị ta nói trúng rồi!"

Ngụy Tuyết không để ý tới hắn, bước chân nhanh hơn.

Ba ngày sau, Tư Mã gia phái người đưa sính lễ tới, Thẩm Kỳ Văn đứng ở sảnh lớn xoay quanh, đợi sau khi gã sai vặt Tư Mã gia rời đi, lúc này Mạnh Hương Lan mới chậm rãi: "Thật là keo kiệt quá đáng, cũng may người gả không phải là Chiêu An, Chiêu An của chúng ta phải được gả cho vương công quý tộc mới đúng."

Thẩm Kỳ Văn liếc mắt nhìn nàng một cái, không hề đáp lại: "Hai ngày sau Thánh Thượng sẽ quyết định ngày thành hôn, nghe nói Tư Mã tướng quân quân vụ bận rộn nên không thể chạy về kinh thành kết hôn, ủy khuất đứa trẻ Chiêu Tuyết kia rồi."

"Có cái gì mà ủy khuất." Giọng nói Mạnh Hương Lan chua xót: "Theo ta thấy, có người chịu cưới nàng đó là phúc của nàng rồi, nếu muốn nói, nàng và tướng quân trẻ tuổi nhà Tư Mã gia thật sự rất xứng đôi, một người lấy hung ác nổi danh, một người lấy sát tinh nổi danh... Ha ha ha."

"Hương Lan, dù sao ngươi cũng là con của chủ mẫu, nếu lời này truyền ra ngoài sẽ không hay." Thẩm Kỳ Văn tàn khốc lên tiếng.

Mạnh Hương Lan kéo khóe miệng không tình nguyện nói: "Được rồi được rồi, chờ nàng gả ra ngoài, ta cũng sẽ không nói cái gì nữa, dù sao mắt không thấy tâm không phiền."

"Thụy Thu, kim chỉ dùng hết rồi, ta muốn đi ra ngoài tìm cửa hàng mua vài tấm vải tốt" Thẩm Chiêu Tuyết buông châm thêu trong tay, hiện tại sắc trời còn sớm.

Thụy Thụ dựa vào cửa phòng nhìn ra ngoài: "Tiểu thư, hai ngày sau ngài sẽ xuất giá, lão gia dặn dò tốt nhất ngài không nên ra ngoài..."

Thẩm Chiêu Tuyết mím môi, trên môi đỏ nhỏ nhắn tinh xảo còn in lại dấu vết màu hồng nhạt, nhưng cũng biến mất rất nhanh: "Được rồi, vậy ngươi đi ra ngoài tìm dùm ta đi."

Thụy Thu gật đầu: "Vậy ta đi đây, ta sẽ trở lại nhanh thôi."

Có một tiệm kim chỉ tiểu thư thường tới, Thụy Thu và chủ tiệm cũng là người quen cũ, vừa vào tiệm nàng lập tức nói: "Vẫn như cũ, đi lấy đi." Nói xong nàng chuẩn bị móc bạc từ trong túi ra.

Chủ tiệm ở bên kia vừa chuẩn bị đồ vừa nhiều chuyện một câu: "Hai ngày nữa tiểu thư nhà ngươi sẽ xuất các có phải

không."

Thụy Thu ngẩn người, kinh ngạc thốt lên: "Tin tức truyền nhanh như vậy sao."

"Còn không phải sao, toàn kinh thành lan truyền quá rầm rộ, tính tình tiểu thư nhà ngươi không tranh không đoạt, lại là thân phận thứ nữ không được yêu thương, ngay cả gả chồng, cũng là Tư Mã Vân hung ác âm lệ gϊếŧ người như ma trong lời đồn..." Chủ tiệm nói xong lại tặc lưỡi.

Thụy Thu cười bất đắc dĩ: "Còn không phải sao, có cách nào nữa đâu."

Đúng lúc này, có một vị phu nhân khác bước vào mua kim chỉ, liếc mắt một cái lập tức nhận ra Thụy Thu, bà ta lập tức vội vàng lui ra xa: "Nha đầu bên cạnh sát tinh của Thẩm gia, ta không mua, ta không mua đâu." Nói xong bà ta lập tức biến mất.

"Cảm ơn chủ tiệm, ta không ở lâu nữa, tránh làm tổn hại sinh ý của ngươi." Thụy Thu đặt bạc lên trên bàn.

"Đâu có đâu, không ảnh hưởng không ảnh hưởng, mỗi tháng tiểu thư nhà ngươi tới thăm tiệm nhỏ này sinh ý cũng rất tốt, ta cũng sẽ không hiềm khích giống mấy người ngoài kia."

Sau khi bước ra khỏi tiệm kim chỉ, Thụy Thu đang chuẩn bị trở về phủ, đột nhiên phố xá cách đó không xa lại truyền đến một trận xôn xao, ngay sau đó là âm thanh vó ngựa, nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì tuấn mã đã lao nhanh đến trước mặt nàng, Thụy Thu sợ tới mức thiếu chút nữa mất hồn luôn, trong miệng nàng nỉ non: "Ngọc... Ngọc Khanh thiếu gia..."

Thẩm Ngọc Khanh cưỡi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Chiêu Tuyết đâu?"

"Tiểu thư ở trong phủ, nô tỳ ra ngoài mua kim chỉ giúp tiểu thư."

Giọng nói vừa dứt, thì chỉ còn nghe âm thanh rút dây cương, tuấn mã đã bay nhanh chạy về trong phủ, Thụy Thu nuốt nước miếng, Ngọc Khanh thiếu gia đã trở lại, phải nhanh chóng hồi phủ.

Ngọc Khanh thiếu gia là anh ruột của tiểu thư, cũng là người thân cận nhất của tiểu thư, từ nhỏ đến lớn một khi có người khi dễ tiểu thư, Ngọc Khanh thiếu gia nhất định sẽ không bỏ qua đối phương, chỉ là ba năm trước đây ngài ấy bị phái tới tỉnh Lâm An làm quan, công việc bận rộn hiếm khi trở về, Thụy Thu nghĩ thầm, rốt cuộc đã có người có thể làm chủ cho tiểu thư rồi, cảm giác trong lòng rất tức giận.

Biệt viện.

"Chiêu Tuyết, Chiêu Tuyết!"

Là âm thanh của ca ca, Thẩm Chiêu Tuyết vội vàng bước nhanh ra ngoài, quả nhiên nàng đã nhìn thấy huynh trưởng một thân quan phục nhìn chín chắn hơn ngày xưa nhiều, trong mắt nàng lập tức lộ ra sự vui sướиɠ: "Ca ca."

"Chiêu Tuyết" Thẩm Ngọc Khanh vội vàng xuống lưng ngựa đi tới trước mặt nàng, lần này hắn chưa đi qua tiền viện đã cưỡi ngựa thẳng đến chỗ Thẩm Chiêu Tuyết, thật sự rất bắt mắt: "Muội... Muội lại gầy hơn rồi."

"Ca ca làm quan ba năm, Chiêu Tuyết rất nhớ ca ca"

Thẩm Ngọc Khanh nhìn thần sắc của nàng vô cùng phức tạp, cảm thấy đau lòng: "Khi ta biết được tin đã lập tức cưỡi ngựa chạy về đây, cha đính hôn muội với Tư Mã Vân"

"Là di chiếu của Tiên hoàng!"

"Ta biết, nhưng..."

"Ca ca cũng tới khuyên ta sao?" Giọng nói Thẩm Chiêu Tuyết nhẹ nhàng, mềm nhẹ dịu dàng giống như con người của nàng vậy.

Qua một hồi lâu, Thẩm Ngọc Khanh mới lắc đầu: "Ta trở về là để tham gia đại hôn của muội, muội là muội muội mà ta thương yêu nhất, muội thành thân làm sao ta không tới cho được?"

Trên mặt Thẩm Chiêu Tuyết tràn ra tươi cười, ngay sau đó Thẩm Ngọc Khanh lại nói: "Nhưng ta sẽ không cho phép bất kỳ ai khi dễ muội, bao gồm cả Tư Mã Vân, một ngày nào đó nếu như Tư Mã gia đối xử với muội không tốt, vậy ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

Trong lòng Thẩm Chiêu Tuyết ấm áp, thật ra không phải ai cũng chán ghét nàng, ở trong nhà này ít nhất còn có ca ca, Thụy Thu, còn có tổ mẫu muốn thấy nàng.

Ba ngày sau, Thẩm gia gả nữ nhi, bởi vì có thân phận tam phẩm đô ngự sử, cho nên Thẩm Kỳ Văn cũng không dám xử lý quá keo kiệt, ít nhất hôn lễ cũng phải chỉnh chu, từ Thẩm phủ đến Tư Mã phủ ước chừng hơn mười dặm đường, trên đường tụ tập đám người vây xem, đội ngũ đón dâu từ Tư Mã phủ đã sớm xuất phát rồi.

Trước gương, Thụy Thu tự tay đội mũ phượng, đeo khăn quàng vai cho Thẩm Chiêu Tuyết, sau đó nàng không nhịn được nói một câu: "Tiểu thư, hôm nay người thật đẹp."

Thẩm Chiêu Tuyết cười nhạt, trong giọng cười còn có chút ngượng ngùng, nhìn xung quanh, mày liễu cong cong, lông mi hơi nhướng lên.

"Đội ngũ đón dâu tới rồi!"

Nghe thấy âm thanh của Hồng nương, trong lòng bàn tay Thẩm Chiêu Tuyết cũng lén lút đổ mồ hôi, tuy rằng nàng đã sớm biết người bái đường hôm nay với nàng là một thế thân, không phải bản thân Tư Mã tướng quân.

Hồng trang mười dặm, chiêng to trống lớn, diễn tấu sáo và trống, Thẩm Chiêu Tuyết mặc lễ phục bách điểu triều phượng màu đỏ cài trâm, dưới sự nâng đỡ của Thẩm Ngọc Khanh bước lên kiệu hoa.

Thụy Thu cũng là nha đầu hồi môn, tất nhiên cũng phải đi theo đội ngũ nâng kiệu hoa, Thẩm Chiêu Tuyết ngồi ở bên trong đầu đội khăn voan không nhìn thấy gì hết, Thụy Thu báo cáo tình huống thực tế cho nàng: "Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều người đó."

"Tiểu thư, sắp đến Tư Mã phủ rồi."

"..."

Thẩm Chiêu Tuyết đoan chính ngồi trong kiệu, đôi tay giao nhau ngón cái l*иg vào ngón trỏ, nhịp tim cũng nhanh hơn.

Sau khi tới Tư Mã phủ, là hành lễ bái đường, nghe nói là người cùng ngày tháng năm sinh với Tư Mã tướng quân tới thay thế bái đường, người nọ mang mặt nạ để tránh xấu hổ không cần thiết và phiền phức, thân thích của Tư Mã gia cũng không quá nhiều, khách khứa tới tham gia đại hôn cũng không nhiều lắm, thậm chí còn có người nghe nói bên nhà gái là sát tinh trong truyền thuyết cho nên lấy lý do đơn giản là bị bệnh không tới được.

Sau khi bái đường xong, Thẩm Chiêu Tuyết bị đưa đến phòng tân hôn, qua giờ Tý thì có thể tự bóc khăn voan ra, tính là đã thành hôn rồi.

Đêm khuya, khách khứa cũng dần dần tan đi, Thụy Thu vẫn luôn ở bên ngoài chờ đến giờ Tý mới đẩy cửa đi vào, chỉ thấy tiểu thư còn một mình lẻ loi khoác khăn voan ngồi ở đầu giường, đột nhiên nàng cảm thấy không đành lòng.

"Tiểu thư, đến giờ Tý rồi, đã một ngày người không ăn cái gì, nô tỳ bưng một chút đồ ăn tới cho người nha."

Thẩm Chiêu Tuyết nhẹ nhàng thở ra, thong thả xốc khăn voan trên đỉnh đầu lên, phản chiếu vào mi mắt là không gian phòng ở rộng lớn không có nhiều đồ dùng, bên trong phòng tràn đầy hoa cưới được bó thành đoá.

Thụy Thu lại nói: "Gì chứ, thành thân cũng không muốn lộ mặt, tiểu thư, Tư Mã gia bọn họ thật quá đáng"

Thẩm Chiêu Tuyết đi tới cạnh bàn ngồi xuống, rót chén nước cho mình, nàng thật sự quá khát nước, sau đó nói: "Không sao, dù gì cũng được an tĩnh, vừa lúc ta cũng không phải ở chung với tướng quân"

"Đúng vậy." Thụy Thu bĩu môi: "Tiểu thư, người nhìn trong phòng đi, một món đồ dùng bình thường cũng không có."

"Tư Mã gia làm quan thanh liêm, lại làm nhiều việc thiện, năm trước vì cứu tế đã tiêu tốn không ít, nguyên nhân cũng là vì như thế, cho nên ta mới bất chấp những lời đồn kia gả tới nơi này." Thẩm Chiêu Tuyết cho rằng, người làm được việc thiện sẽ không phải kẻ xấu.

Trăng sáng sao thưa, ánh trăng vằng vặc, bên ngoài cát vàng bay bay, gió to thổi cờ xí trong lều trại kêu vang.

"Hôm nay là ngày hai mươi lăm tháng ba, ngày lành tháng tốt, bên kinh thành kia sợ là đã thành hôn rồi." Ngụy Tuyết nhìn phương xa lẩm bẩm, trên mặt tràn đầy sầu tư.

Tư Mã Vân đứng ở đằng trước, đôi tay chống nạnh lưng thẳng tắp, áo choàng bị gió thổi tung bay phần phật, trên gương mặt anh tuấn không hề có cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng nhìn phương hướng quê nhà mà nói: "Đã biết."

Tần Tôn đi qua đây, vui cười cố ý nói: "Chúc mừng tướng quân, chúc mừng tướng quân!"

Tư Mã Vân xoay người lại, trên gương mặt lãnh khốc tăng thêm sự nghiêm túc, chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi đi vào lều trại.