Tháng hai năm hai mươi ba Kinh Hòa, Tiên hoàng băng hà để lại một đạo di chiếu ban hôn cho Thẩm gia và Tư Mã gia.
Tháng ba cùng năm đó, Tân hoàng đăng cơ đổi quốc hiệu thành Kinh Bình, thánh chỉ đầu tiên chính là thi hành di chiếu của Tiên đế.
Trên triều đình rộng lớn.
Tân hoàng mặc một bộ long bào màu vàng sáng ngồi nghiêm chỉnh, khí thế uy nghiêm lẫm liệt: "Tư Mã ái khanh, Thẩm ái khanh, hai nhà các ngươi hãy mau làm theo di nguyện của phụ hoàng trẫm đi."
Lúc này Tư Mã Bá Dật đứng ra, sắc mặt không được tốt lắm: "Bẩm bệ hạ, nhi tử của thần đang trấn thủ biên cương, đã mười hai năm chưa trở về kinh thành."
"Vậy trẫm sẽ hạ chỉ để hắn trở về." Một câu khiến hắn không còn lời nào để nói.
Sắc mặt của Thẩm Kỳ Văn trở nên khó coi, hắn suy nghĩ một lúc rồi mới chắp tay hành lễ: "Thần tuân chỉ, tạ long ân của Tiên hoàng, tạ thánh ân của bệ hạ."
Ngày đó bãi triều xong có không ít quan viên tiến đến "chúc mừng", nhưng cho dù thế nào thì Thẩm Kỳ Văn cũng không nở nổi nụ cười, khiến mọi người thấy vậy đều nói hắn.
"Tướng quân của Tư Mã gia tuổi còn trẻ mà đã là quan nhất phẩm, có gì mà phải ủ rũ cúi đầu chứ."
"Sợ là chê nhà bọn họ bần hèn không có chức cao vọng trọng, ai trong bách quan mà không biết Tư Mã gia."
"Ba cô nương của nhà Thẩm đại nhân ai nấy đều xinh đẹp như hoa, cho dù chọn ai để gả cũng đều là tiện nghi cho Tư Mã lão đầu đó, được nàng dâu tốt."
"..."
Thẩm Kỳ Văn không muốn tranh luận, tức giận phất tay áo rời đi.
"Lão gia trở về rồi." Nghe thấy tiếng hét to, một phu nhân mặc áo khoác lông chồn mùa thu đang ngồi giữa đại sảnh đứng dậy đến nghênh đón, khuyên tai móc bằng vàng chói mắt lộ ra sự ung dung hoa quý, đó là nữ nhân có khí thế khϊếp người nhất trong cái nhà này.
"Lão gia."
Thẩm Kỳ Văn nghiêm mặt trở về: "Gọi các nữ nhi đến phòng khách hết đi."
Mạnh Hương Lan ngây ra một chút, lập tức che miệng lại, lau sạch lớp son phấn khiến trên khuôn mặt trắng bệch, lộ ra sự hốt hoảng: "Thánh thượng hạ chỉ rồi sao?"
Thẩm Văn Kỳ nhìn bà ta: "Đây là di chiếu của Tiên đế không thể cãi lời."
Ngay lập tức cả đại viện Thẩm gia náo loạn như nồi cháo đang sôi: "Nhị tiểu thư đâu, lão gia gọi nàng đến đại sảnh, mau tìm nhị tiểu thư đến đây đi."
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, lão gia gọi người đến đại sảnh."
Một gã sai vặt thở hổn hển tới truyền lời.
"Tam tiểu thư, người có ở đó không?" Gã sai vặt sợ không dám bước chân vào biệt viện mà chỉ dám đứng kêu từ khoảng cách xa, tam tiểu thư nhà bọn họ nổi danh là ôn thần, ai lại gần nàng thì người đó gặp xui xẻo, trăm lần thì hiệu quả cả trăm.
Lúc này một bóng hình xinh đẹp màu vàng nhạt đi ra: "Tiểu thư nhà ta đang nghỉ ngơi, sao vậy?" Người nói chuyện là nha hoàn Thụy Thu.
"Lão gia hạ triều trở về rồi, truyền gấp các vị tiểu thư đến đại sảnh một chuyến." Gã sai vặt vịn bức tường nói.
"Ta biết rồi, ta sẽ đi bẩm báo, ngươi đi đi." Thụy Thu nói xong thì quay người, không khỏi thì thầm một câu: "Người nào người nấy đều sợ chết, tiểu thư nhà mình đáng sợ như vậy sao." Vừa nghĩ vậy thì loạng choạng một cái, suýt nữa đã ngã trên bậc thang, qua một hồi Thụy Thu mới bò dậy chạy vào trong.
Sau tấm rèm che, một nữ tử đang nằm nghiêng trên giường khép hờ mắt, làn da trắng nõn như bông tuyết, trên chiếc mũi đẹp đến tinh tế có một nốt ruồi như hạt đậu nhỏ, khuôn mặt chỉ lớn cỡ bàn tay nhưng ngũ quan tinh xảo như tiên trong tranh vẽ, áo choàng màu trà bình thản thể hiện tính cách lạnh nhạt không tranh giành của chủ nhân.
"Tiểu thư, vừa nãy có sai vặt đến báo nói lão gia gọi người đến đại sảnh tiền viện một chuyến."
Thẩm Chiêu Tuyết mở mắt ra: "Thụy Thu, bây giờ là giờ nào?"
"Bẩm tiểu thư, đã là giờ ngọ rồi."
"Ta ngủ lâu như vậy sao." Thẩm Chiêu Tuyết chậm rãi ngồi dậy, Thụy Thu thấy vậy vội vàng tiến lên trước đỡ nàng.
"Tiểu thư, ta thấy lần này chắc chắn lão gia sẽ nói chuyện hôn sự với Tư Mã gia, nghe nói Tư Mã tướng quân đó là một hung thần ác sát vô cùng xấu, tiểu thư người tuyệt đối đừng gả cho hắn." Thụy Thu lo lắng.
Thẩm Chiêu Tuyết cười bình thản: "Thụy Thu, có gả hay không vốn không phải là chuyện một mình ta có thể quyết định, mẫu thân ta qua đời sớm nên trong cái nhà này ta vốn không có quyền nói chuyện." Trong lời nói và dưới đáy mắt của nữ tử mười lăm tuổi nhiễm sự thành thục và bình tĩnh mà nàng không nên có ở độ tuổi này.
"Nhưng tiểu thư, dù sao đây cũng là hôn nhân đại sự, người nhất định phải cố gắng chứ!"
"Chúng ta qua đó sớm đi, chậm trễ sẽ khiến cha quở trách đó."
Thụy Thu gật đầu rồi đi lấy cho nàng một chiếc áo choàng, trời tháng ba trong kinh thành là lúc gió lớn mà biệt viện của tiểu thư lại rất xa, đi đến đại sảnh trước viện lại là cả con đường dài.
Có đôi lúc nàng không hiểu, đều là nữ nhi của lão gia tại sao lại không thể đối xử như nhau, tiểu thư nhà nàng chịu khổ và bị ức hϊếp đã nhiều đến mức không thể đếm trên đầu ngón tay nữa rồi.
"Theo ta nói, cứ dứt khoát gả ngôi sao chổi Thẩm Chiêu Tuyết đó cho Tư Mã gia là được rồi, nói không chừng Thẩm gia chúng ta có thể gặp may." Mạnh Hương Lan đưa ra ý kiến ở bên cạnh Thẩm Kỳ Văn.
Mặt mày Thẩm Kỳ Văn nghiêm trọng: "Chuyện này vẫn nên đợi nữ nhi đến rồi nói."
"Nhị tiểu thư đến rồi."
"Cha, mẫu thân!" Một nữ tử tinh quái nhảy ra ngoài, đập vào mí mắt chính là đôi giày da cừu nhỏ màu đỏ, là đôi giày tốt nhất đắt nhất năm nay của kinh thành được thợ đóng giày đích thân làm ra, rất chói mắt giống như mẫu thân của nàng, đích nữ Thẩm gia Thẩm Chiêu An, một trong những người cao quý trong cái nhà này.
"Con xem con không biết lớn biết nhỏ, mau đến chỗ mẫu thân đi." Nữ nhi bảo bối của Mạnh Hương Lan.
Thẩm Chiêu An đi qua dựa trên người của Mạnh Hương Lan, khoe đôi giày trên chân mình: "Thấy sao ạ, buổi sáng con vừa đi lấy về đó, sư phụ đã làm gần nửa tháng đó, đẹp không?"
"Đẹp đẹp."
Thẩm Kỳ Văn ho một tiếng: "Lại tiêu tiền lung tung, không học đại tỷ tam muội con chút nào cả."
"Hừ." Thẩm Chiêu An dùng mũi hừ một tiếng: "Bọn họ có gì đáng học chứ, Thẩm Chiêu Tuyết là con quỷ xui xẻo, còn đại tỷ nữa, suốt ngày làm ra dáng vẻ vô hại, đối xử với ai cũng tốt nhưng lại có tâm kế nhất đó!"
Lời nói vừa dứt, đại tỷ Thẩm Chiêu Bình trong miệng của Thẩm Chiêu An xuất hiện, đồng thời còn có mẫu thân của nàng, chính là Vương phu nhân, thϊếp nhị phòng của Thẩm gia.
Bầu không khí thoáng có chút ngượng ngùng, nhưng may tính khí của Thẩm Chiêu An tốt, hoặc là nói nàng hiểu chừng mực, ở nơi không nên phát giận thì sẽ khống chế bản thân.
"Muội muội, cha, chủ mẫu." Thẩm Chiêu An cúi đầu hành lễ.
Thẩm Kỳ Văn nhìn: "Chiêu Tuyết vẫn chưa đến sao?"
"Có lẽ là sợ nên trốn ở thiên viện cố ý không đến rồi." Mạnh Hương Lan ung dung nói một câu.
"Biệt viện của tam muội ở nơi xa xôi qua đây cần cả một đoạn đường, muộn chút cũng có thể hiểu được." Thẩm Chiêu Bình nói.
"Đúng vậy, chúng ta đợi thêm chút nữa đi." Vương phu nhân cũng nói.
Mạnh Hương Lan nghe vậy khó chịu trợn mắt, bà ta không thích nhất chính là mẹ con hai người họ người tung người hứng trước mặt lão gia, hoàn toàn không đặt chính phòng là bà ta ở trong mắt.
Thẩm Chiêu Tuyết là người cuối cùng đến đó, sau khi chắp tay hành lễ xong thì tìm đến vị trí hẻo lánh nhất rồi ngồi xuống, bởi vì từ lúc nhỏ tất cả mọi người đều không dám đến gần tiếp xúc nàng, theo năm tháng dài thì vị trí này cũng trở thành chuyên tọa của nàng trong gia tộc, Thẩm Chiêu Tuyết cũng thấy quen rồi.
"Nếu đã đến đủ rồi vậy lão phu sẽ nói chuyện chính, chắc hẳn mọi người cũng có thể đoán được, tháng trước Tiên hoàng băng hà đã để lại một đạo di chiếu muốn hai nhà Thẩm gia và Tư Mã gia kết giao, bởi vì cả nước chia buồn cho nên kéo dài cho đến nay. Chuyện đầu tiên Tân hoàng làm khi đăng cơ chính là tuân theo di chiếu của Tiên hoàng, vi phu tôn trọng ý nguyện của các con, bây giờ các con có thể phát biểu ý kiến của mình."
Lời nói vừa dứt, Thẩm Chiêu An là người nói đầu tiên: "Dù sao thì con cũng không muốn gả cho Tư Mã gia, cả nhà đều là mãng phu tập võ thì thôi đi, Tư Mã Vân đó không tiền lại có dáng vẻ xấu xí, con không muốn đi chịu tội đâu." Nàng nói xong miệng cong lên hai tay ôm cánh tay, khí thế rất hung hăng.
Mạnh Hương Lan lập tức nhẹ giọng an ủi nữ nhi bảo bối: "Mẫu thân sẽ không gả con đâu, yên tâm yên tâm."
Thẩm Chiêu Bình cười, giấu một tia châm chọc: "Muội muội chưa từng nhìn thấy Tư Mã tướng quân sao lại dám nói ra lời đó chứ."
"Mọi người khắp kinh thành đều nói vậy, gϊếŧ người như cỏ mạ quả thật quá đáng sợ." Thẩm Chiêu An đáng thương tựa sát mẫu thân của mình, cố gắng làm nũng.
"Chiêu Tuyết thì sao?" Thẩm Kỳ Văn nhìn qua, nữ nhi này vẫn không lên tiếng.
"Chiêu Tuyết... Chiêu Tuyết nghe theo sự sắp xếp của cha." Thẩm Chiêu Tuyết từ từ cúi đầu trả lời.
Thẩm Chiêu An thấy vậy rất thích thú ôm lấy cánh tay của mẫu thân nói nhỏ: "Người xem, còn có kẻ ngốc mà."
Mạnh Hương Lan vỗ vỗ nàng để nàng đừng nói bậy nữa, cứ xem kịch hay.
Thẩm Chiêu Bình đang muốn lên tiếng thì lại bị Vương phu nhân kéo lại, thì thầm bên tai nàng: "Nghe lời, đừng."
Thẩm Chiêu Bình hết cách chỉ có thể chịu đựng nhẫn nhịn.
Thẩm Kỳ Văn nhìn quanh một lượt, lại hỏi lần nữa: "Nếu như Chiêu Bình và Chiêu An đều không có ý kiến, vậy quyết định Chiêu Tuyết đi." Thật ra đây mới là đáp án hài lòng nhất, mà cũng nên như vậy, ngay cả một gia chủ như Thẩm Kỳ Văn cũng cho rằng như vậy, trước giờ hắn luôn không thích Tư Mã Bá Dật đó, lần này phối hôn cũng là do bị thánh chỉ ép buộc nên bất đắc dĩ, may mà đứa trẻ Chiêu Tuyết hiểu chuyện chủ động đứng ra giảm lo lắng cho hắn.
Sau khi giải tán hội họp.
Cuối cùng Thẩm Chiêu Bình cũng nói ra những lời đã đè nén trong lòng: "Mẫu thân, tại sao vừa nãy lại ngăn con nói chuyện?"
Vương phu nhân nắm lấy tay nữ nhi nói: "Ta sẽ không để con gả cho Tư Mã gia đâu, ngay cả Mạnh Hương Lan cũng hiểu đạo lý này thì sao mẫu thân không hiểu chứ."
"Nhưng mẫu thân, cho dù tướng quân Tư Mã có xấu bị người đời nói không tốt như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng là tướng quân nhất phẩm, cha chúng ta cũng chỉ là ngự sử tam phẩm, đợi sau khi nữ nhi gả cho hắn thì nhà này cũng sẽ ngẩng cao đầu hơn." Trong lòng Thẩm Chiêu Bình bất bình.
Vương phu nhân nắm lấy tay của nữ nhi: "Chiêu Bình, có rất nhiều chuyện con không hiểu, chỉ một lúc mẫu thân không nói rõ cho con được, tóm lại ở trong triều cha con và Tư Mã Bá Dật là hai phái đối lập nhau... tin mẫu thân, sau này sẽ còn có công tử thế gia tốt hơn xuất hiện"
Thẩm Chiêu Bình mím môi: "Con biết rồi."
Lúc Thẩm Chiêu Tuyết đi ra, Thụy Thu đã đứng bên ngoài chờ: "Tiểu thư, sao rồi?"
Nàng không nói gì cả mà dùng ánh mắt để nói đáp án cho nàng ấy, khuôn mặt của Thụy Thu lập tức nhăn nhó: "Tiểu
thư..."
Thẩm Chiêu Tuyết cười nhạt: "Không sao, chỉ là gả mà thôi, lại chẳng phải là đi chịu chết."
"Nhưng chuyện này có khác gì nhảy vào trong hố lửa chứ! Người trong kinh thành nghe đến danh của Tư Mã Vân đó đều tránh xa ba phần, tiểu thư người phải nghĩ lại."
"Thụy Thu, ngươi phải biết ta không có cách chọn chuyện này." Thẩm Chiêu Tuyết nghiêm túc nhìn nàng, nói xong thì quay mặt đi, đưa tay vuốt dây thường xuân bên cạnh hồ hoa: "Giống như nó tự sinh sôi tự trưởng thành, nhưng lại không có năng lực khống chế vận mệnh của mình.
Thẩm Chiêu Tuyết biết rõ nếu như lần này gia đình không nói chuyện được thì sẽ tự đưa ra quyết định, dù sao nếu như là chuyện tốt thì đâu đến lượt nàng, chỉ có thứ mà mọi người đều tránh né mọi người mới nhớ đến nàng, nên cho dù hôm nay nàng từ chối thì cha cũng sẽ nghĩ cách giả nàng cho Tư Mã gia.
Thụy Thu đau lòng muốn chết, kéo tay Thẩm Chiêu Tuyết nói: "Tiểu thư, cho dù người đi đâu thì Thụy Thu cũng sẽ ở bên cạnh người, sau này, nếu như sau này Tư Mã Vân ức hϊếp người thì Thụy Thu sẽ liều mạng với hắn!"
Thẩm Chiêu Tuyết vỗ nhẹ tay của nàng: "Ngốc."
Bên ngoài.
Cát vàng đầy trời, xung quanh không có một ngọn cỏ, nơi này là nơi cách xa kinh thành nhất, đội ngũ của Tư Mã Vân đang dựng trại đóng quân ở đây.
"Báo! Là tin khẩn cấp tám trăm dặm đến từ kinh thành."
Một nữ tử khí thế hiên ngang buộc tóc đuôi ngựa nhận lấy: "Đưa ta, để ta đưa cho tướng quân." Nói xong nhìn nam tử bên cạnh hỏi: "Đã rất lâu không nhận được thư từ kinh thành rồi, ngươi đoán xem bên trong có nội dung gì?"
Tần Tôn lắc đầu: "Sao ta đoán được chứ, mau mang vào cho tướng quân đi."
Ngụy Tuyết vén lều vải lên không chút câu nệ: "Tướng quân, là thư đến từ kinh thành" Tần Tôn cũng tò mò bước theo vào trong, hai người họ là phụ tá đắc lực của Tư Mã Vân, quan hệ với nàng cũng tương đối tốt.
Người đang ngồi trước bàn đọc quân văn mặc quân trang, búi tóc nam nhân, động tác không khác gì nam nhân khác, sống mũi cao thẳng, đôi mắt lạnh lùng mày kiếm nhếch lên, là người cực đẹp lại tuấn tú. Trên người lại có một bí mật tày đình, bí mật này cũng chỉ có hai tâm phúc là cha và thái công của mình biết được.
Năm đó mẫu thân của Tư Mã Vân liều chết sinh ra nàng, đứa con duy nhất của Tư Mã gia mấy năm chinh chiến sa trường lại là con gái khiến Tư Mã Bá Dật không thể chấp nhận sự thật này nên từ nhỏ đã nuôi dưỡng nàng như con trai, lúc nàng tám tuổi đã đưa ra bên ngoài bồi dưỡng, công bố với bên ngoài là nam nhi. Đã nhiều năm trôi qua nhưng chưa ai trong thành nhìn thấy dung mạo thật sự của Tư Mã Vân, vì vậy một truyền mười mười truyền một trăm, các loại lời đồn đều nổi lên khắp nơi.
Bởi vậy lúc Tiên hoàng để lại di chiếu, Tư Mã Bá Dật trở tay không kịp, nữ nhi của mình sao có thể cưới nữ tử được chứ, vậy chẳng phải là rối loạn tam cương ngũ thường sao, nhưng nếu như kháng chỉ thì sẽ chịu tội khi quân, đều là đường chết hắn bị ép kháng lại "ban thưởng" tày đình này.
Tư Mã Vân nhận thư Ngụy Tuyết đưa qua, bình tĩnh mở ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi, ném thư xuống mặt đất.
"Tướng quân, sao... sao vậy?" Ngụy Tuyết tò mò hỏi.
"Nhặt lên xem chẳng phải là biết rồi sao?" Tần Tôn đề nghị sau đó khom người nhặt lên xem cùng Ngụy Tuyết, là thư của lão tướng quân cũng chính là cha của Tư Mã Vân.
"Tướng... tướng quân." Tần Tôn lắp bắp: "Người được ban hôn rồi, tam tam nữ nhi của Thẩm gia?"
Ngụy Tuyết chau mày, không kìm được mà thông cảm cho tướng quân: "Nhưng bọn họ không biết tướng quân người là..."
Tư Mã Vân trầm mặt: "Từ chối cho ta, các ngươi lui xuống làm đi."
Tần Tôn có chút nhút nhát: "Nhưng đây là thánh chỉ, tướng quân kháng chỉ thì sẽ mất mạng đó."
"..." Tư Mã Vân im lặng, lại nói: "Sự vụ trong quân bận rộn, chưa về kinh thành hôn được."
Tần Tôn nuốt nước bọt trong lòng run sợ, Ngụy Tuyết rũ mắt không nói gì cả chỉ vén màn đi ra ngoài.