[Thập Niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 46: Mặt Dày Hơn Là Người Thắng

Thật sự cũng có một số người thường hay đi chợ, nếu thấy người bán hàng mặt còn non nớt, cảm thấy có thể lừa gạt chắc chắn sẽ bắt nạt họ, mà con dâu nhà họ Trương lớn lên cũng nhỏ nhắn thanh tú, trông tuổi không nhiều, thoạt nhìn còn cảm thấy yếu đuối, trước khi lên trấn bán đồ, mẹ chồng chị ta thấy nhóm người thím Bành cùng những người khác mới đồng ý để cho cô lên trấn bán hàng một mình.

Cái này cũng hết cách, Triệu Chanh cảm thấy vốn dĩ chuyện này với mình cũng không liên quan nhiều nên trong lòng vừa suy nghĩ chuyện làm chứng minh thư, một bên nói chuyện trồng rau với chị Điền.

Nhưng nào ngờ vợ Trương lau nước mắt xong lại sụt sùi đưa mắt qua nhìn chằm chằm Triệu Chanh.

“Em gái Triệu, không phải em muốn mua đồ ăn à? Sao em không mua đậu tằm của chị đi? Để chị cõng về cho em cũng được.”

Lời này làm cho tầm mắt mọi người đều chuyển hết lên người Triệu Chanh, Triệu Chanh nhìn thoáng qua cô vợ họ Trương, vừa vặn đối diện với ánh mắt tràn đầy chờ đợi lại mơ hồ mang theo vẻ đáng thương của đối phương.

Triệu Chanh cười một tiếng: “Thật ngại quá chị Trương à, trong nhà em cũng không có quá nhiều tiền, mua đậu về em cũng không biết phải làm món gì cho Đại Thuận với Nhị Thuận ăn nữa.”

Lúc đậu tằm vừa mới được thu hoạch còn non thì dễ nói, có thể nấu một vài món ăn được, nhưng loại đậu tằm này lại là đồ của năm trước, người ta mua về cũng chỉ có thể rang lên làm đồ ăn vặt ăn vui miệng.

Mặt khác cũng có thể nghiền nát đậu tằm lên làm thành sương sáo ăn, nhưng cái đó cũng không tính là món ăn chính được, mà muốn làm được món này cũng vô cùng tốn thời gian và công sức.

Vẻ mặt chị Trương hơi thất vọng rũ mí mắt xuống nhìn đám đậu tằm tầm chừng hơn ba mươi cân* trong gùi của mình, ngược lại muốn hỏi mượn tiền của Triệu Chanh.

(*) 15kg.

“Em Triệu à, thật ra chồng em ở bên ngoài chạy xe, một chuyến như vậy kiếm được không ít tiền, lần này cưới em về khẳng định cho em không ít tiền. Bây giờ chị cũng hết cách rồi, hay em cho chị mượn mười đồng đi, sau này chị có tiền chắc chắn sẽ trả lại tiền cho em.”

Triệu Chanh cũng không biết phải nói gì, không ngờ đây chính là muốn nhằm vào cô?

Nụ cười trên mặt Triệu Chanh chậm rãi thu lại, ngay cả người khoan dung nhân hậu như thím Bành cũng cảm thấy lời này hình như không đúng lắm.

Tuy rằng Triệu Chanh mới đến đây nhiều lắm là hai ba ngày nhưng trong thôn ai mà không biết lúc Triệu Chanh tới đây như thế nào? Thôn Tiên Nữ cũng không lớn lắm, ngày hôm đó người trong thôn đều biết Lâm Kiến Thành vứt lại người vợ đang sốt cao chưa biết sống chết ra sau cùng hai đứa nhỏ lóc nhóc mà trực tiếp chạy đi, người vợ họ Trương này nói như vậy là ý gì?

Chị Điền cũng không nghĩ nhiều được đến vậy, chỉ cảm thấy cô dâu nhỏ nhà họ Trương này mở miệng đã mượn tận những mười đồng thì thật quá đáng, trong nhóm người đi cùng cô cõng tận hai mươi đến ba mươi cân lương thực đến bán nhiều lắm cũng chỉ bán được bảy tám đồng thêm vài xu lẻ.

Hai chị Lưu và chị Diệp trái phải nhìn nhau, khéo léo im lặng không nói gì.

Vợ Trương vẫn còn dùng ánh mắt trông mong nhìn Triệu Chanh, cảm thấy một người vợ mới về thôn này như Triệu Chanh khi bị hỏi xin mượn trước mặt nhiều người như vậy, hẳn sẽ cảm thấy ái ngại mà cho ả mượn chút tiền.

Về phần mở miệng nói mượn mười đồng, cô vợ họ Trương cũng biết hẳn sẽ không có khả năng, cô nghĩ trong tay Triệu Chanh hiện tại đoán chừng cũng còn những một hai đồng.