Thật ra lúc trước Bành Đại Hoa cũng không biết cô con dâu nhỏ mới đến này lại có năng lực như vậy, nhìn bề ngoài Triệu Chanh thoạt nhìn là một người nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu, chỉ cần bị người ta rống to một câu cũng có thể dọa cho cô tay chân mềm nhũn, lúc trước dù sao bà mối cũng đã nói như thế mà.
Tối hôm qua Bành Đại Hoa còn đang nói thầm, quả nhiên bà mối dùng mấy lời nói hay để gạt người, đúng là tin thì gặp tai ương, đáng tiếc lúc trước bà ta căn bản không quan tâm nhiều đến chuyện con trai út cưới vợ, tự nhiên cũng không nghĩ nhiều.
Nếu chỉ là thay đổi bình thường sợ là Bành Đại Hoa sẽ động tay động chân ngay tại chỗ, dựa theo quy tắc trước nay của bà ta, đầu tiên bà ta sẽ mắng người trước, mắng đến nổi giận sau đó đánh, đánh đã tay rồi sẽ ngồi xuống đất khóc lóc om sòm ăn vạ.
Chị Lưu có chút không vừa ý, nhưng mà nhìn thoáng vị thím Bành kia, chị Lưu rốt cuộc vẫn là không nói gì, chỉ lùi về sau nửa bước.
Cô con dâu nhỏ nhà họ Trương do dự một chút, rốt cuộc vẫn là cắn môi lắc đầu, nước trong hốc mắt đều đã muốn chảy ra.
Lau nước mắt, vợ Trương ngập ngừng nói: “Không được, không thể bán, lần này giá rẻ hơn trước những năm xu, nếu bán chắc chắn sẽ bị lỗ.”
Cô gái đó mang đến là đậu tằm, thậm chí còn là đậu của năm ngoái, nếu cầm lên nhìn vào bên trong kĩ một chút còn có thể nhìn thấy lỗ sâu đυ.c.
Lại thêm một tháng nữa là đợt đậu tằm mới sẽ được thu hoạch, số đậu cũ kia đều chắc chắn sẽ giảm giá, đây là điều mà ai cũng biết.
Cô vợ họ Trương cứ như vậy, bốn người đi cùng phải chờ đợi không khỏi có chút mất kiên nhẫn, các cô ấy còn phải nhanh chóng đi mua đồ, lại còn phải gấp gáp trở về nhà, trong nhà còn một đống việc đang chờ, ai cũng không có nhiều thời gian để hao tổn trên người vợ Trương như này.
“Vậy hay là bọn chị đi mua đồ trước nếu tiểu Thảo em nguyện ý chờ thêm vậy thì cứ tiếp tục ở đây chờ đi?”
Chị Điền không có ý xấu gì, chỉ đơn giản là nghĩ thì nói, cũng mặc kệ vợ Trương nghe xong lời này có vui vẻ hay không.
Nói xong chị Điền chen đến bên cạnh Triệu Chanh, nói chuyện cùng cô, không ngoài hỏi cô đã mua cái gì, bên chợ có nhiều người hay không, đã dọn quán hay chưa…
Triệu Chanh không nói mình mua thịt, chỉ nói mua muối cùng với giấy bản.
Trước khi đến đây Triệu Chanh đã nghĩ đến hình ảnh mình đi họp chợ khi còn bé nên đã tính toán từ trước sẽ mang theo vài túi da rắn bị rách vài lỗ để trong gùi, lúc này đồ mua được đều đã nhét hết ở trong túi da rắn, bên trên mặt túi lại để lung tung tùy ý vài thứ đồ vặt, nếu không đưa tay lục lọi bên trong sẽ không nhìn ra có thịt.
Trên miệng túi da rắn cô còn để thêm túi muối với giấy bản, giấy bản lúc này người nông thôn bình thường sẽ không dùng làm giấy vệ sinh, nhưng nếu là phụ nữ mua thường sẽ dùng để ứng phó mấy ngày kinh nguyệt mỗi ngày, nên khi Triệu Chanh mua như này cũng sẽ không ai nói gì.
Lời chị Điền nói đều khiến chị Lưu cùng chị Diệp đồng ý, đến ngay cả thím Bành cũng có ý như vậy, vợ Trương nhất thời ủy khuất đến mức hốc mắt đỏ ửng: “Nhưng, nhưng nếu em ở đây một mình, người khác sẽ lại càng trả giá rẻ hơn…”
Quả thực có một số người đi mua đồ ăn, thoạt nhìn thấy người ta hiền lành chắc chắn sẽ bắt nạt họ.