[Thập Niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 31: Cuộc Sống Đời Thường Ở Nông Thôn

Triệu Chanh ở bên cạnh lau mấy cái bình thuận mắt nhìn hai đứa trẻ, nghĩ thầm trách không được sách giáo khoa luôn dùng vẻ mặt trẻ con để hình dung thời tiết thay đổi thất thường.

Buổi chiều còn phải lên núi nhặt củi, Triệu Chanh cũng không chần chừ, thu dọn xong đồ đạc vừa mang về còn đang trên lưng xuống xếp gọn, sau đó lại đeo gùi lên, kêu Lâm Đại Thuận chuẩn bị đi với mình dạo ra sau núi.

Lâm Đại Thuận vốn muốn để em trai mình tự đi nhưng nghĩ đến mẹ kees nói tuổi nó còn quá nhỏ không phù hợp với việc tự đi quá nhiều, hết cách Lâm Đại Thuận liền đi tìm một cái gùi nhỏ ít rách, đáy vẫn còn chắc chắn đặt xuống trước mặt em trai, chuẩn bị ôm em trai cho vào trong, tự mình cõng thằng bé đi.

Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đều là hai đứa trẻ vừa gầy vừa đen, hơn nữa vì không có đủ dinh dưỡng để cung cấp, Lâm Đại Thuận theo đó dù đã năm tuổi nhưng cũng không chắc khỏe với cao ráo, muốn ôm muốn cõng khẳng định không thực tế lắm, bình thường nhiều lắm nếu nó muốn ôm em trai sẽ siết chặt em trai vào eo mình, nhưng cũng không nhấc được khỏi mặt đất bao nhiêu và chỉ đi được vài bước gần.

Triệu Chanh ở một bên nhìn cũng cảm thấy vất vả, đi qua thuận tay đưa đứa trẻ vào trong cái gùi của mình.

“Thôi thì để cô cho, con cũng nên chú ý một chút, tuổi còn nhỏ đừng mang vật quá nặng trên lưng, dùng đòn gánh cũng không được, nếu không lỡ đè nặng lên xương cốt khiến nó tổn thương về sau trưởng thành khó cao được còn chưa nói, thậm chí có thể làm gù lưng.”

Gù lưng là gì Lâm Đại Thuận cũng biết, dù sao trong thôn cũng có, vừa nghe nhất thời khiến nó bị dọa sợ.

Thấy mẹ kế vậy mà nhẹ nhàng đã có thể cõng được em trai lên, đôi mắt Lâm Đại Thuận tự nhiên sáng lấp lánh, trong lòng nghĩ không biết khi bé mẹ ruột của mình có phải cũng cõng nó như vậy hay không.

“Ngây ngốc cái gì? Mau đi theo cô, nếu con không đi theo cô không chắc cô sẽ không bị lạc đường đâu.”

Đừng nhìn thấy mấy ngọn núi này lụi lủi, cây cối mọc thưa thớt mà lầm tưởng, chỉ có khi thực sự đi vào mới biết một chút cũng không dễ đi như vẻ bề ngoài của nó.

Mấy vách đá ẩn sâu trong những bụi cỏ thì không nói, nếu đi sâu vào trong thêm một chút, đôi khi còn có thể thấy cả bầy sói.

Mặc dù Triệu Chanh có ký ức về cuộc sống của Triệu Chanh lúc cô ở trong núi, nhưng Triệu chanh vốn chỉ là quen thuộc với ngọn núi cô ta sống trước đó, nhưng về ngọn núi Hắc Long sau lưng thôn Tiên Nữ này thật đúng là không biết cái gì.

Nói là núi Hắc Long cũng bởi vì hình dạng của nó vô cùng giống. Những dãy núi lối liền nhau dài mãi không dứt, mặt đất xung quanh toàn là màu đen, đứng tại chỗ nhìn sang hướng 180 độ có thể hình dung được hình dạng của ngọn núi này.

Lúc lên lúc xuống, vừa dài vừa dốc, hung hiểm như vậy không phải giống một con rồng sao?

Lâm Đại Thuận vội vàng thu lại đống suy nghĩ rối bời trong mình, hai tay vội túm lấy dây đai sau lưng chạy theo cô.

Lâm Nhị Thuận còn nhỏ tuổi nên tùy ý ai muốn ôm bế mình cũng được, vừa rồi bị người khác túm hai bên nách giơ lên quá đỉnh đầu, sau đó bụng nó lại dán vào bả vai mẹ kế sau đó lại nhẹ nhàng trượt vào trong cái sọt lớn, tuy vậy nó lại không tỏ vẻ hoảng sợ dù một chút, ngược lại cảm thấy chơi rất vui.