[Thập Niên 90] Mẹ Kế Luôn Muốn Trốn Chạy

Chương 30: Đứa Trẻ Hiểu Chuyện

Tư thế kia khiến Bành Đại Hoa mới nhìn đã thấy run rẩy, cái gì cũng chưa kịp nói đã nhanh tay nhanh chân mang mấy cái bình đã lấy của nhà nó ra.

Nửa tiếng sau, Triệu Chanh dùng một cái rùi lớn vác đầy một sọt đồ, hiên ngang đi ra khỏi sân nhà được đắp bằng bùn nhão nhà họ Lâm, trái phải mấy căn nhà xung quanh còn có mấy người tò mò đứng ở cửa hóng hớt, đến khi tầm mắt Triệu Chanh đυ.ng phải bọn họ, cô còn nhìn họ cười vui vẻ, miệng ngọt chào hỏi.

Tuy rằng không biết mấy người này là ai nhưng cách gọi người cũng không có gì khó, những người lớn tuổi một chút thì gọi dì, những người trẻ hơn khoảng phụ nữ trung niên thì gọi là chị dâu, nếu còn trẻ tuổi hơn chị dâu thì gọi là chị.

Bình thường cũng không có mấy người đàn ông ra xem náo nhiệt nhưng hiện tại lại có hai người đang đứng hóng, hiện tại nhà cô lại không có đàn ông ở đây nên Triệu Chanh cảm thấy cũng không nhất thiết phải chào hai người bọn họ.

Thoạt nhìn cô có thể thấy hai người họ cũng không phải loại tốt lành gì, miễn cho rước phải thị phi vào người.

Tuy rằng cô chắc bản thân sẽ không có khả năng sống lâu ở chỗ này, nhưng có thể tránh được phiền toái ngay từ đầu cũng không phải cái gì không tốt.

Tuy Chanh và Lâm Đại Thuận toàn thắng mang theo đồ đạc trở về nhà, trên đường đi Lâm Đại Thuận không khỏi láo nháo than thở oán giận rất nhiều, ví dụ như lúc trước bà nội cậu ta cầm bao nhiêu là thứ trong nhà đi như dầu gội, xà phòng, bột giặt quần áo.

“Yên tâm, sau này chỉ cần còn cô ở đây, trong nhà dù đến một cây kim cũng không ai có thể lấy.”

Triệu Chanh không phải người có tấm lòng cao cả gì, ai đối tốt với cô cô sẽ đối tốt lại với người đó, ai đối xử với cô không tốt cô cũng sẽ không mang thù, dù sao thì mấy người đối xử với tôi thế nào tôi sẽ làm lại như thế.

Về phần tính toán của cô đều giống như trên.

Mấy vấn đề như chiếm tiện nghi nhỏ này, trước mặc kệ đồ vật có phải quý giá hay không, quan trọng nhất vẫn là do cách ứng xử của người ta quá kiêu ngạo.

Nếu có người rõ ràng không thích cô, mà cô cũng không thích cách người khác lợi dụng mình, cô chắc chắn sẽ mang thù mãi cho đến khi có cơ hội trả lại mới thôi.

Đương nhiên đối với những người tốt với cô, Triệu Chanh dù có phải bỏ ra toàn bộ phí sinh hoạt của mình, thậm chí vét sạch sổ tiết kiệm cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ người đó.

Triệu Chanh biết tính cách của mình không tốt, nhưng cô không muốn thay đổi chút nào. Có thể tính cách của cô sẽ có ngày bị xã hội mài dũa dần dần thay đổi mà không dễ gì phát hiện. Nếu có thể nhận ra thì cũng lại nói sau.

Hai người trên đường đi về nhà, trước tiên vẫn là ghé ngang qua chỗ giếng cũ rửa sạch mấy cái bình kia một chút, sau khi mang được về tới nhà thì nên phơi khô, dọn dẹp xong một lúc thì Lâm Nhị Thuận cũng dậy, xoay người ngồi dậy mếu máo mang theo nức nở khóc lên.

“Được rồi, con cũng không cần giúp nữa, dọn dẹp xong cả rồi, mau đi dỗ em trai con đi.”

Lâm Nhị Thuận xem như tương đối yên lặng, Triệu Chanh đã đến đây hơn một ngày cũng chỉ mỗi mấy lúc như này nghe thấy Lâm Nhị Thuận khóc một chút, nhưng cũng không thật sự gọi là khóc, thấy anh trai đi đến ôm lấy nó, Lâm Nhị Thuận liền thu tiếng khóc lại cười ngây ngô.