Tưởng Thật

Chương 12: Vết sẹo

Lục Phong Châu dặn dò cho tài xế bật đèn trong xe.

Dưới ánh đèn trắng sáng, Minh Duy thân thể yếu ớt tựa vào ghế sofa, cổ thon dài mảnh mai trắng nõn, đôi mắt nhắm môi mím chặt, l*иg ngực khi hô hấp phập phồng rõ ràng, xen lẫn cảm giác dồn dập rõ rệt có thể nhìn thấy.

Tầm mắt của Lục Phong Châu dừng trên người Minh Duy, lại chậm chạp không có phản ứng gì.

Tần suất thở dốc của Minh Duy dần dần tăng lên, giống như cảm giác khó chịu đang tang lên, cậu bất giác co cụm cơ thể lại, nghiêng đầu về phía Lục Phong Châu đang ngồi, má đặt lên lưng mà cọ.

Lúc này, Lục Phong Châu mới để ý, như muốn ngăn chặn âm thanh thoát ra từ kẽ môi, miệng của Minh Duy khép chặt hơn so với trước đây. Nhưng phương pháp này dường như không hiệu quả, anh ta vẫn có thể nghe rõ tiếng thở nhẹ của Minh Duy, đi cùng với cảm giác nóng cháy thoáng qua từ miệng, hòa lẫn không khí trong xe, cuối cùng rơi vào tai mình.

Lục Phong Châu tin tưởng vào bộ dáng của cậu hai ba phần, nhẹ nhàng duỗi tay, vươn ngón tay thon dài chạm cổ Minh Duy. Nhưng trước khi tay anh ta hoàn toàn tiếp xúc với cổ Minh Duy, ngón tay đã bị Minh Duy nắm chặt.

Theo động tác của Minh Duy, Lục Phong Châu nâng cao ánh mắt, lúc này mới phát hiện rằng không biết từ khi nào, Minh Duy đã mở mắt, đang nhìn chằm chằm vào anh ta với khuôn mặt hơi đỏ, đôi mắt không chớp mắt.

Chỉ khi nhìn kỹ, anh mới nhận ra rằng hai đồng tử màu nâu nhạt của Minh Duy có chút mệt mõi và rã rời.

Lần này, cậu không nói dối, thực sự có thuốc đã được cho vào rượu.

Giọng điệu của Lục Phong Châu trầm thấp anh mở miệng: "Buông tay."

Ánh mắt của Minh Duy dừng lại khi nhìn vào anh, không chỉ không buông tay, mà còn cúi đầu và áp mặt của mình lên. Nhiệt độ nóng bỏng lan tỏa qua tay Lục Phong Châu, nó nóng tới mức tưởng chừng như làm bỏng lòng bàn tay anh ta.

Anh ta xoay lòng bàn tay từ phía cằm của Minh Duy, chạm dọc từ yết hầu một đường trượt xuống rồi cuối cùng đặt tay lên cổ áo đồng phục đang mở cúc của cậu. Anh xác nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng hơn so với trước đó và rút tay ra, hỏi: "Còn nóng không?"

Minh Duy di chuyển theo hướng anh ta rút tay một cách chậm rãi, người hầu như không còn kiểm soát và đổ mình về phía anh. Khi đầu gần chạm vào đùi của Lục Phong Châu, đối phương giơ tay nâng cậu lên.

Nửa phần cơ thể của Minh Duy trống trải không trọng lực, xoay qua nửa gương mặt, chui vào lòng bàn tay rộng lớn của anh ta, hy vọng có thể giảm đi sự khát khao nồng nhiệt qua lớp da lạnh của anh ta.

Lục Phong Châu vẫn giữ đầu Minh Duy trong lòng bàn tay, không buông ra, suy nghĩ một lúc.

Minh Duy không mang theo chìa khóa, và cuối cùng cũng vì anh nên đã uống rượu thay. Anh cũng không thể để cậu bị bỏ rơi trên đường, cách giải quyết còn lại chỉ có thể là đưa cậu vào khách sạn.

Anh ra hiệu cho tài xế lái xe đến khách sạn trong thành phố mà anh thường lưu trú, tài xế xuống xe và đi qua để đóng cửa xe, khởi động và lái xe đi hướng vào trung tâm thành phố.

Lục Phong Châu đẩy nhẹ đầu Minh Duy sang một bên, lục ra điện thoại di động và gọi điện cho những người bạn trong phòng riêng hôm nay để họ kiểm tra chàng nam người mẫu mà anh ta đã gặp tối nay.

Trong thời gian chỉ mất vài chục giây để gọi điện, đầu Minh Duy lại đẩy vào lòng anh ta. Anh nhận ra rằng trong lòng anh cũng khẽ động, Minh Duy không thể chịu đựng và nhăn mặt, bắt đầu mở cúc áo đồng phục của mình.

Nhận thấy hành động của Minh Duy, Lục Phong Châu cất điện thoại và hạ mắt giữ chặt hai tay cậu đang nắm lấy cổ áo.

Dù anh không phải là người sống thảnh thơi và cẩu thả như Thẩm Tam, nhưng dù sao cũng là con người, cũng không thể tính là chính nhân quân tử không loạn gì. Dù người đang đứng trước mắt chỉ là một người phục vụ thông thường, khuôn mặt không phải là kiểu mà anh thích, nhưng nếu bỏ qua những yếu tố khách quan đó, anh cũng có thể miễn cưỡng vượt qua mức quy chuẩn trong lối sống.

Tuy nhiên, gần đây Lục Phong Châu không có ý định tìm người để giải tỏa. Trước đây, anh đã tìm người giải tỏa tâm lý hai ba lần, nhưng đều là những người có hoàn cảnh và lý lịch trong sạch. Những người như Minh Duy, luôn muốn tiếp cận anh mỗi khi gặp mặt, Lục Phong Châu không bao giờ để họ tiếp cận mình, thậm chí có sự chống đối và kháng cự với sự tiếp xúc thân thể của họ.

Giờ đây, anh đã tự mình đưa ra lời đề nghị hấp dẫn cho Minh Duy, đích thân cho phép cậu tiếp cận. Điều hấp dẫn không phải Minh Duy, mà chỉ là lai lịch và mục đích đứng sau Minh Duy.

Lục Phong Châu nhanh chóng cài lại cúc áo đồng phục của Minh Duy và rất bình tĩnh nói: "Nóng thì nhịn đi."

Hiệu ứng thuốc mới bắt đầu phát huy tác dụng, mặc dù Minh Duy có một chút mờ mịt và lung lay trong tầm nhìn, nhưng vẫn còn một ít tri thức trong tâm trí. Cậu nhanh chóng hiểu ý nghĩa của lời anh nói và nằm nằm xuống ghế sau, khép lại mắt một lúc rồi thì thầm một cách khô khốc: "Tôi khó chịu."

"Khó chịu cũng phải chịu." Lục Phong Châu nhấn mạnh bằng giọng điệu trầm.

Cậu đã có chút bận tâm, chưa nói đến việc suy nghĩ cách tận dụng cơ hội hiện tại. Trong tâm trí mờ ảo đã quên đi, việc giả vờ đáng thương chắc chắn sẽ đạt được kết quả không ngờ, có thể thậm chí lừa ai đó lên giường. Minh Duy giữ chặt áo và lặng lẽ chịu đựng, không nói nửa lời.

Sau mười phút, tài xế dừng xe trước cổng của một khách sạn sang trọng và hoành tráng.

Lục Phong Châu không có ý định xuống xe, chỉ chỉ dẫn tài xế giúp đỡ Minh Duy vào khách sạn và đăng ký tên mình để đưa đến phòng khách sạn.

Tuy nhiên, Minh Duy phản ứng mạnh, để tránh tay tài xế với ý định chạm vào mình, cậu hít thở nặng nhọc và từ ghế sau đứng lên, cúi xuống và quỳ ngồi trước mặt Lục Phong Châu, ôm chặt cổ anh ta bằng hai tay, không muốn buông ra.

Với nhiệt độ cao từ cánh tay của Minh Duy làm Lục Phong Châu cảm thấy hỗn loạn trong lòng, cuối cùng anh nhăn mặt chặt lại và tự mình kéo Minh Duy ra khỏi xe, nắm lấy cổ áo của cậu và dẫn cậu vào trong khách sạn.

Tài xế theo sau anh ta, đi vài bước, lưỡng lự mở miệng để gọi anh: "Lục Tổng..."

Nhận ra rằng anh ta muốn hỏi điều gì, Lục Phong Châu nắm chặt Minh Duy và dừng lại, quay lại và ngắt lời anh ta: "Ở đây đợi tôi, sau mười phút tôi sẽ xuống đây."

Tài xế gật đầu theo lời anh, quay lưng và đi về phía xe.

Anh không đưa Minh Duy vào căn hộ thường trú của mình, mà yêu cầu nhân viên lễ tân mở một phòng khác và sau đó kéo Minh Duy vào thang máy bên cạnh sảnh.

Đèn sáng trắng trong thang máy quá sáng và chói mắt, khiến Minh Duy càng thêm chóng mặt và mắt mờ, cảm giác khát và nóng trong cổ họng cũng ngày càng trở nên nặng nề. Sợi tóc đen bên trước trán đã hoàn toàn bị mồ hôi ướt đẫm, từng sợi sắc nét dính vào trán, những hạt mồ hôi nhỏ cuống xuống từ đỉnh trán, ngay cả trên đầu mũi thon gọn và tinh tế của cậu, cũng đã đầy mồ hôi.

Cậu nhíu mắt, vươn tay ôm lấy cánh tay Lục Phong Châu, một cách không ngừng thì thầm: "Tôi nóng, tôi thực sự nóng."

Lục Phong Châu dần cảm thấy không kiên nhẫn với cách Minh Duy rêи ɾỉ, và khi thang máy đến tầng đã chọn và mở cửa, anh đẩy cậu ra khỏi trước mặt mình và thay đổi sang kéo lấy cổ áo sau của cậu để ra ngoài.

"Đi đi."

Minh Duy bị kéo mạnh làm bước chân lảo đảo, như người say rượu, bước đi không ổn định, đôi khi chân mềm nhẹ nhàng va vào anh như muốn sụp xuống.

Lục Phong Châu ngừng bước một cách thẳng thừng, mặt lạnh nhìn Minh Duy và kéo cậu đến gần mình, cúi xuống và ôm cậu lên vai.

Bụng của Minh Duy đè lên vai Lục Phong Châu, tầm nhìn của cậu trở nên mờ nhạt hơn, cậu nằm ở vai của anh, yên lặng một chút.

Phòng mà lễ tân sắp xếp cách thang máy không xa, sau khi Lục Phong Châu quẹt thẻ vào cửa, anh cúi xuống và đặt Minh Duy xuống lên thảm bên chân.

Sau đó, tự nhiên anh quen thuộc quay mình để đóng cửa. Khi anh nhìn xuống để tìm Minh Duy trên thảm, anh phát hiện rằng trước mặt anh là một đống áo dài và quần dài quen thuộc. Minh Duy chỉ còn mặc chỉ còn một chiếc qυầи ɭóŧ, hai tay tựa đất, ngồi bó gối bên cạnh, cúi đầu hít thở sấp sỉ, lưng mềm mại trắng như ngọc bị căng đầy và căng cứng.

Tầm nhìn từ lưng trần trơn láng của cậu trượt qua tạm thời dừng lại một chút không thể nhìn thấy, Lục Phong Châu không biểu lộ cảm xúc, anh nhấc chân lên và đặt đúng vào đầu gối cậu, "Đứng dậy, tự đi tắm nước lạnh trong phòng tắm."

Dù lực đạp không mạnh, nhưng Minh Duy cảm nhận một cách nhạy bén, lưng cong ra trong không khí thành một đường cong mượt mà và tròn trịa, ngay lập tức câu không kiểm soát được mà ngâm nhẹ ra tiếng.

Lục Phong Châu bất ngờ nhìn Minh Duy, giống như một lần nữa quen biết cậu, cẩn thận quan sát từ đầu đến chân một lần nữa. Cuối cùng, anh ta cúi xuống, nhìn chằm chằm vào Minh Duy và dùng ngón tay dài chạm vào cằm của cậu, nâng mặt của cậu lên.

Minh Duy đầy mồ hôi và má hồng, mắt bị mái tóc ướt treo từ trước trán che kín, không thể nhìn rõ. Hiện tại, cậu vẫn còn một chút tỉnh táo trong mắt.

Lục Phong Châu không nói gì, vẻ mặt không thay đổi, anh ta tiếp tục nâng tay lên và vuốt nhẹ tóc ướt trước trán của Minh Duy.

Ban đầu, anh ta chỉ muốn nhìn vào đôi mắt màu nâu nhạt của Minh Duy. Nhưng khi anh ta quét qua cái trán tròn đầy mồ hôi của cậu, ánh mắt của Lục Phong Châu bỗng ngưng tụ.

Ở phần gần chân tóc, trên trán Minh Duy, có một vết sẹo nong dài.

*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.