Những thiếu gia con nhà giàu trong phòng bàn thấy Lục Phong Châu chuẩn bị rời đi, liền vội vàng bỏ lại người trong lòng chạy đến.
Không quan tâm đến tâm tư nhỏ bé của Minh Duy, Lục Phong Châu rút ánh mắt khỏi cậu và không mặn mà mở miệng : "Ra ngoài đợi tôi trước."
Minh Duy nghe lời, ngoan ngoãn mở cửa ra ngoài.
Ở hành lang bên ngoài phòng, cậu không đứng lâu, đã thấy Dung Lâm xuất hiện ở cuối hành lang, tay cầm khay đồ trong tay đi về phía này. Minh Duy chỉ nhìn một cái rồi lờ đi không quan tâm.
Ngoài trừ Minh Duy, không còn bất kỳ nhân viên phục vụ nào ở bên ngoài phòng. Rõ ràng Dung Lâm đã nhầm tưởng rằng công việc của cậu tối nay là phục vụ phòng này. Cậu ta dừng lại trước mặt Minh Duy, hai tay ôm lấy mép khay, để Minh Duy mở cửa thay mình.
Minh Duy không làm theo, thay vào đó, cậu lùi hai bước về phía sau, nhường cho Dung Lâm một lối đi rộng rãi.
Dung Lâm không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu ta nhìn Minh Duy đã trở nên tối tăm. Theo quy định trong hội trường, bất cứ thứ gì đều được người đứng ở ngoài cửa mang vào, việc Dung Lâm muốn tự đưa khay vào trong đã vi phạm quy định công việc.
Bầu không khí trở nên căng thẳng trong khoảng hai giây, lúc Dung Lâm ngẩng đầu lên trên khuôn mặt cậu ta đã hiện lên nụ cười như không có gì xảy ra. Cậu ta tự nguyện đưa khay về phía Minh Duy, giọng nói ấm áp và dịu dàng: "Cậu vào trong đưa đi."
Điều này không nằm trong phạm vi công việc của Minh Duy tối nay, cậu không nhấc tay nhận lấy.
Thấy cậu vẫn không phản ứng, Dung Lâm cuối cùng cũng cảm thấy tức giận, cầm khay nhanh chóng tiến đến trước mặt cậu và nhét khay vào lòng cậu một cách hơi cường quyền, giọng nói cố tình trầm thấp nhưng vẫn dịu dàng như trước, nhưng sau đó từ từ tràn ngập một chút âm u, "Tôi bảo cậu vào trong đưa đi, cậu không nghe thấy sao?"
Minh Duy cũng bắt đầu trở nên khó chịu, vẻ mặt vô cảm, nhìn xuống mắt, đưa tay để cản trở khay bị Dung Lâm đẩy tới.
Ngẫu nhiên, lúc này cánh cửa của phòng bên cạnh Dung Lâm được một người từ bên trong kéo ra, một khách ra.
Dung Lâm với khay ôm trước ngực lảo đảo và lùi về phía sau, lưng nhẹ nhàng va vào Lục Phong Châu đang đứng ở cạnh cửa phòng.
Tay của Minh Duy vẫn còn treo giữa không trung, chưa kịp để xuống, sự chú ý của cậu đã bị Dung Lâm thu hút sự chú ý, Dung Lâm lật mặt nhanh như cắt.
Đối phương cắn nhẹ môi, mày nhíu nhẹ, trên khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi, tựa vào người của Lục Phong Châu, đầu vai gầy yếu bị Lục Phong Châu ấn vào co lại, lúc mở miệng đã biến thành run rẩy đáng thương: "Xin lỗi, Duy Duy, tôi không có ý định tranh công việc của cậu thật sự xin lỗi."
Trong lòng ngạc nhiên với sự thay đổi nhanh chóng của cậu ta, ánh mắt của Minh Duy tập trung vào đôi tay mà Lục Phong Châu đang dùng để giúp đỡ Dung Lâm.
Thấy Lục Phong Châu không nói gì, Dung Lâm ôm khay ổn định từ phía trước Lục Phong Châu. Đầu tiên, cậu ta quay đầu lại, ánh mắt thành thật và trong sáng nhìn vào Lục Phong Châu, cảm ơn anh ta. Sau đó, với vẻ mặt áy náy, cậu ta một lần nữa đưa khay đến Minh Duy, với giọng nói trang trọng: "Thật sự xin lỗi, tôi không có ý định như vậy. Duy Duy, bạn đem vào trong đi."
Minh Duy vẫn không để ý đến cậu ta, tất cả tâm trí đều tập trung vào Lục Phong Châu, không để chút mắt nhìn cậu ta.
Đôi tay của Lục Phong Châu đã rút lại, nhưng sự tò mò và quan tâm trong lòng Minh Duy vẫn không giảm đi. Tại sao Dung Lâm té ngã mà Lục Phong Châu hai lần đều giơ tay để giúp đỡ. Riêng mình có một lần ngoài cửa phòng vệ sinh, anh ta không chỉ không giúp đỡ mà còn tránh né một cách cố ý.
Có lẽ mình vẫn chưa học đủ giống cậu ta?
Dù Minh Duy hiểu rõ rằng không thể nhìn thấy bất kỳ câu trả lời nào trên khuôn mặt của anh ta, nhưng cậu vẫn không thể nhịn không nhìn vào Lục Phong Châu.
Thật tình cờ, Lục Phong Châu cũng đang nhìn vào cậu. Nhưng thay vì nói là nhìn, đúng hơn là xem xét một cách không có cảm xúc. Cảm giác rõ ràng rằng mình đã quên mất điều gì đó, Minh Duy che giấu những nghi ngờ nhẹ nhàng trong đáy mắt và để anh ta đánh giá.
"Lý Duy," Lục Phong Châu nheo mắt, gọi tên cậu một cách không rõ ý nghĩa, "Thời gian làm việc quấy rối đồng nghiệp, ở đây xử lý như thế nào?"
Ngay khi câu nói chưa kịp kết thúc, Dung Lâm, đứng giữa hai người, mắt sáng lên.
Cậu không ngờ Lục Phong Châu sẽ can thiệp vào chuyện không đâu vào đấy và thậm chí còn đứng ra bảo vệ Dung Lâm. Minh Duy không biết nói gì và chỉ nhíu mày một cách im lặng. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cậu nhận ra rằng Dung Lâm là kiểu người Lục Phong Châu thích và hành động của anh ta là lẽ thường.
Cậu không biết phải nói gì trong lúc này, rõ ràng Dung Lâm cũng không để cậu có cơ hội trình diễn. Ngay lập tức, cậu ta quay lại, ánh mắt trong trẻo và mềm mại nhìn Lục Phong Châu, lúng túng lắc đầu: "Không sao, không phải lỗi của Duy Duy, Lục tổng không cần trách móc anh ấy."
Lục Phong Châu nhíu mắt mà không nói gì.
Minh Duy giữ im lặng suốt quá trình, như một khán giả bên ngoài nhìn hai người trước mặt mình tương tác. Thật tiếc là ngay sau đó có người đến hối, Dung Lâm không thể ở lại ngoài phòng lâu, chỉ có thể vào trong phục vụ khách.
Sau khi cánh cửa phòng trước mặt đóng kín từ phía trong, Minh Duy đối mặt với ánh nhìn của Lục Phong Châu và giải thích: "Tôi không quấy rối cậu ấy."
"Cậu không quấy rối cậu ta." Lục Phong Châu nhìn chằm chằm vào Minh Duy, biểu cảm không biết là đồng ý hay phản đối, không nói gì thêm. Anh không cần lời giải thích nhiều, bước lên và đặt lòng bàn tay lên má Minh Duy.
Minh Duy bị cảm giác tiếp xúc đột ngột của Lục Phong Châu làm sửng sốt, đứng im không chuyển động, đôi mắt mơ hồ và hơi thở bị ngắn lại, không biết phải phản ứng như thế nào.
Lục Phong Châu, đứng trước mặt cậu, lại bất ngờ khó hiểu nhíu mày.
Bỏ qua nhiệt độ ban đầu trong lòng bàn tay, làn da kia đích xác mang theo hơi nóng, và nhiệt độ còn tiếp tục tăng. Khi chỉ cách vài phút trước, anh đã thấy rõ ràng, Minh Duy đứng bình thường bên ngoài cửa, và cảm giác nóng trên khuôn mặt cậu đã hoàn toàn biến mất, không giống như khi tác dụng của thuốc đang phát huy.
Lục Phong Châu hạ mắt một chút, ánh nhìn trượt qua khuôn mặt và tai Minh Duy, và nhẹ nhàng quét qua cổ họng nhẹ của cậu, nơi da cũng trắng bình thường.
"Cậu không quấy rối cậu ta. Lục Phong Châu lấy tay từ má Minh Duy, thay vào đó, anh nắm chặt cằm dưới của Minh Duy, ép cậu nhìn lên và nhìn anh ta. "Không phải cậu nói đã có thuốc trong rượu sao? Không phải là cậu nóng sao? Thuốc ở đâu?" Anh nhấn mạnh từng từ, một cách chậm rãi, "Tại sao tôi không nhìn thấy?"
Minh Duy mới nhớ ra mình đã quên điều quan trọng gì đó.
Đôi mắt màu nâu nhạt của anh quay quắt, cậu nắm chặt cổ tay Lục Phong và như cố gắng làm hài lòng: "Anh trai không tin tôi sao?"
( lời của editor : anh trai theo bản gốc có thể dịch là ca ca nhưng để cho thuần việt hơn nên mình ghi thống nhất gọi là anh trai. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ )
Lục Phong Châu nhấc môi cong cười, nhưng lời nói không mang nhiệt tình: "Tôi chỉ tin vào những gì mắt tôi nhìn thấy."
"Có thể là thuốc chưa phát huy tác dụng đủ nhanh." Minh Duy nghiêng đầu sang một bên, mắt lộ ra tâm trạng căng thẳng và bất an, "Anh trai thật sự muốn bỏ rơi tôi và đi trước?"
Đối mặt với đôi mắt nâu nhạt đầy cảm xúc của anh, Lục Phong Châu tạm dừng một chút, như đang xem một vở kịch thú vị, cuối cùng anh đồng ý: "Tôi có thể cho cậu thêm thời gian. Nếu cuối cùng thuốc không có tác dụng, cậu phải chịu trách nhiệm với hậu quả của việc nói dối."
Tất nhiên, Lục Phong Châu chắc chắn không sẽ ở lại trong câu lạc bộ đợi cậu, anh gọi tài xế đến chờ ngoài cửa và trực tiếp đưa cậu ra khỏi câu lạc bộ.
Khi thời gian trôi đi, sự không chắc chắn về việc liệu ly rượu đó có chứa thuốc hay không đã ngày càng gia tăng trong lòng Minh Duy. Cách cư xử của đối phường lúc đó liệu có phản ánh sự thật hay chỉ đơn giản là một trò đùa để cậu nhìn thấy. Dần dần, thậm chí Minh Duy cũng bắt đầu không còn tự tin nữa.
Trước khi ra khỏi cửa câu lạc bộ, Minh Duy đã thậm chí suy nghĩ về việc tìm một cớ để quay lại và lấy một ít thuốc để uống, hy vọng rằng thuốc sẽ tác động và xảy ra chuyện với Lục Phong Châu.
Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua và kế hoạch vội vàng, thực tế thực hiện nó cũng không dễ dàng. Cuối cùng, Minh Duy đành ngồi trên xe của Lục Phong Châu một cách thành thật.
Lục Phong Châu chỉ thị tài xế lái xe đến cửa hiệu sách nhỏ mà Minh Duy ở.
Trên đường, nhiệt độ cơ thể và màu da của Minh Duy luôn bình thường, không có tình trạng thuốc tác động như cậu đã tưởng tượng. Khi xe dừng lại trước cửa hiệu sách, Lục Phong Châu quay đầu lại và lạnh lùng đợi Minh Duy lên tiếng bào chữa.
Minh Duy không nói gì cả, chỉ bĩu môi nhỏ nhẹ van xin Lục Phong Châu chờ thêm nửa giờ.
Sự im lặng của cậu ngày càng chứng minh rằng cậu đang nói dối, nhưng Lục Phong Châu không vạch trần cậu, cho cậu thêm nửa giờ. Chỉ khi nửa giờ cuối cùng qua đi và Minh Duy bộc lộ sự không yên ổn của mình, Lục Phong Châu mới lộ diện.
Nửa giờ không dài cũng không ngắn, Minh Duy không chỉ không có dấu hiệu bất an mà ngược lại còn toát lên sự bình thản trên khuôn mặt. Thậm chí cậu còn tỏ ra khó chịu ngồi trong xe quá nóng và tự mình mời Lục Phong Châu vào cửa hiệu sách để nghỉ ngơi.
Không gian bên trong xe tuy nhỏ, nhưng cửa hiệu sách cũ và tàn tạ không quá rộng lớn. Sau khi bị Lục Phong Châu từ chối một cách rõ ràng, Minh Duy an phận ngồi trong xe, không đi đâu cả.
Lục Phong Châu mở điện thoại, duyệt qua email công việc trong ba mươi phút. Khi thời gian trôi qua ba mươi phút, Lục Phong Châu quay đầu đúng giờ và hỏi: "Thuốc đã phát tác chưa?"
Minh Duy nhíu mắt một cách dịu dàng, đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lục Phong Châu, cậu nhẹ nhàng nhấc tay lên, trước tiên chạm vào mặt và cổ, sau đó nắn nắn đầu và tai của chính mình. Cuối cùng, cậu di chuyển từ từ đến bên cạnh Lục Phong Châu và mở miệng ngây thơ nói: "Tôi cũng không biết. Tại sao anh không giúp tôi kiểm tra?"
Sau khi nói xong, không chờ Lục Phong Châu đáp lại, cậu tự ý giơ cao đầu lên, kéo mở áo khoác để tiếp xúc cổ của mình vào trong tầm nhìn của Lục Phong Châu.
Lục Phong Châu nhìn thoáng qua vào màu da trắng sáng dưới ánh đèn xe, không dung tay mình tiếp xúc dư thừa, Lục Phong Châu trực tiếp bình tĩnh, đẩy cậu ra khỏi xe.
Sau khi Minh Duy xuống xe, Lục Phong Châu đóng cửa xe và kéo cửa kính, chỉ dẫn tài xế lái xe quay đầu và trở về nhà.
Tuy nhiên, trước khi chiếc xe khởi động, cửa kính bên đường bên cạnh bị một người từ bên ngoài đập. Lục Phong Châu quay đầu nhìn qua và nhận ra rằng Minh Duy đã quay trở lại trong thời gian ngắn và đang dán khuôn mặt lên cửa kính bên ngoài.
Hành động của cậu khiến Lục Phong Châu ngừng lại và mặt không vui kéo cửa sổ xe xuống hỏi: "Có chuyện gì vậy? Thuốc có tác dụng rồi sao?"
Minh Duy nhíu mày với ánh mắt vô tội, trông có vẻ đáng thương. "Tôi quên mang chìa khóa."
Như thể nghe thấy một câu nói buồn cười, Lục Phong Châu lạnh lùng đóng cửa sổ xe, nhắc nhở tài xế tiếp tục lái xe.
Không ngờ Minh Duy vẫn dựa ngoài cửa sổ xe mà không di chuyển. Cậu thậm chí lại giơ tay và đập vào kính cửa xe trước mặt. Lục Phong Châu ngồi trong xe lạnh nhạt, dường như không có ý định để ý đến cậu.
Đoán được những gì anh ta đang nghĩ, Minh Duy đứng thẳng từ bên ngoài cửa sổ xe, đột ngột kéo mạnh cửa xe phía mình.
Lục Phong Châu ngồi trong xe với khuôn mặt lạnh như nước, dường như thực sự hơi tức giận. Ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn một cách sắc bén vào Minh Duy, lời nói ẩn chứa sự châm biếm: "Lại quên mang cái gì rồi?"
Minh Duy không nói một từ, cúi người và nhích gối vào trong xe, cúi đầu hít thở nhẹ nhàng nhưng lanh miệng.
"Tôi hơi nóng." Cậu nói.
*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.