Nhận ra mình đã thể hiện cảm xúc lộ ra quá nhiều, Minh Duy rũ mi xuống để khắc phục, "Anh đã giúp tôi, tôi giúp anh cũng là đương nhiên." Cậu dường như đắm chìm trong cảm xúc của mình, giọng điệu cũng trở nên trầm xuống, "Anh thật tốt, người yêu của anh chắc chắn rất hạnh phúc phải không "
Chưa kịp nói xong, Minh Duy đã bị Lục Phong Châu đặt tay che miệng và từ trước người đẩy lên. Lục Phong Châu mặt không có biểu cảm, không mang bất cứ cảm xúc nào vào lời nói của mình, "Câm miệng lại."
Minh Duy ngoan ngoãn gật đầu. Lục Phong Châu mới thả tay xuống.
Miệng của Minh Duy liền không an phận khẽ động, "Anh ghét tôi nói nhiều và phiền phức à, người yêu của anh chắc chắn là người an tĩnh và dễ thương"
Lần này, Lục Phong Châu không dùng tay che miệng cậu, mà trực tiếp bóp hai bên má anh, ép vào trong, khiến miệng c không thể nói chuyện bình thường. "Tôi không có bạn gái," anh trả lời lạnh nhạt.
Minh Duy cố gắng tháo mạnh đôi ngón tay của anh ta, giải thoát cho mình khỏi ngón tay của anh. "Bạn trai của anh…."
"Điều này không phải là cậu nên hỏi." Lục Phong Châu không vui nhíu mày.
Minh Duy sửng sốt trong một giây, quả thực không nên hỏi nữa. Dù sao, những lời hứa sẽ đồng hành với Lục Phong Châu diễn kịch là sự thật từ tận đáy lòng của cậu. Với tư cách hiện tại của mình, muốn tiếp cận Lục Phong Châu, có nhiều cơ hội giao tiếp hơn với anh ta, thực sự là một điều thần kỳ, nhưng chính vì vậy cậu mới vui sướиɠ một lúc, gần như quên mất mọi thứ.
Minh Duy rời mắt khỏi khuôn mặt anh ta, mắt cậu tình cờ chạm trực tiếp với ánh nhìn im lặng của Dung Lâm. Trong đôi mắt hạnh nhân đen mượt, có vẻ như có một cảm xúc đang cuộn trào, nhưng lại không thể nhìn rõ.
Ngay qua người ngồi ở giữa, cậu nhạt nhòa giảm bớt biểu cảm trên khuôn mặt, không khéo léo nhìn lại. Một cảm giác kinh hách chậm rãi lướt qua khuôn mặt Dung Lâm sau đó cậu ta chậm rãi cuối đầu xuống, Minh Duy không nhịn được nâng tay lên chạm vào góc mắt trùng xuống của mình, nhưng khi phát hiện Lục Phong Châu đang nhìn cậu, cậu dừng lại giữa chừng và sau đó nâng môi cười vô hại đến phía anh ta.
Như không để ý, Lục Phong Châu nhạt nhẽo rút mắt lại.
Anh đã thấy quá nhiều nụ cười như vậy, trên khuôn mặt Dung Lâm và trên khuôn mặt Minh Duy đều có. Đối với anh, những người này thực sự không có sự khác biệt lớn.
Khi khách nói chuyện vấn đề chính, trong phòng đã được dọn dẹp. Sau khi Minh Duy ra khỏi phòng, cậu trốn vào phòng nghỉ nhân viên để lười biếng, không may bị cấp trên phát hiện và ngay lập tức giao việc cho cậu ở nơi khác.
Trước khi rời đi, cậu còn tận dụng cơ hội để tìm hiểu thái độ của Lục Phong Châu đối với mình. Minh Duy giả vờ ngốc nghếch, thậm chí ngược lại hỏi anh ta liệu Lục Phong Châu hiện tại có độc thân không.
Quản lý trực tiếp mắng cậu với tư tưởng viển vông: "Lục Tổng có độc thân hay không, liên quan gì đến cậu? Với địa vị như anh ta, không phải đứa trẻ nông thôn không học qua như cậu có thể tiếp cận được, cậu tốt nhất là cứ làm công việc của mình một cách trung thực, đừng mơ mộng suốt ngày ở đây."
Minh Duy trả nhận lời trách mắng, nhưng những lời đó lại vô tình qua tai mà không ảnh hưởng gì đến cậu. Tuy nhiên, công việc mới mà người quản lý đã sắp xếp lại cho cậu đã làm cho lịch trình của cậu và Lục Phong Châu bị lệch, khi cậu hoàn thành công việc của mình, nhóm của Lục Phong Châu đã rời đi.
Minh Duy trốn trở lại phòng nghỉ nhân viên để ăn vặt, Trình Tiểu Bắc và một người khác đang thảo luận với nhau về việc đi mua trà sữa. Khi thấy cậu trở lại, Trình Tiểu Bắc cân nhắc nhiều lần muốn nói lại thôi: "Cậu có đi không?" Minh Duy có chút bất ngờ, nhưng lắc đầu: "Cảm ơn, tôi không đi."
Trình Tiểu Bắc hậm hực ngậm miệng lại, không nói gì nữa. Người đứng bên cạnh cậu ta lại đề nghị: "Cùng đi đi, chúng tôi mời anh uống trà sữa."
Minh Duy nhìn thẳng vào người nói và không có ấn tượng đặc biệt với người đó, không đề cập đến bất kỳ mối quan hệ sâu sắc nào. Chỉ là khi không có việc làm quản lý lại đến phòng nghỉ bắt người, cậu cũng muốn đi xem xem hai người này có âm mưu gì, nên cậu đã thay đổi ý kiến và đồng ý tham gia.
Ba người đi qua lối đi của nhân viên trong câu lạc bộ lẻn ta ngoài, đi qua con hẻm tối tăm không người qua lại phía sau, và đến quán trà sữa mà mọi người thường hay đến. Sau khi đặt xong trà sữa, đồng nghiệp đã hứa sẽ trả tiền và cùng Trình Tiểu Bắc đi mua đồ ăn khuya gần đó, để Minh Duy ở lại trong quán trà sữa đợi. Minh Duy ngồi trong quán trà sữa chờ đợi.
Nhân viên đã chuẩn bị trà sữa xong, đối phương và Trình Tiểu Bắc còn chưa quay lại. Qua khoảng hai mươi phút Minh Duy nhận được cuộc gọi từ Trình Tiểu Bắc. Trong cuộc điện thoại, đối phương xin lỗi cậu vì hàng đợi mua đồ ăn khuya ở cửa hàng quá đông, nên họ sẽ không thể quay lại trong thời gian ngắn. Lo lắng rằng Minh Duy đã ra ngoài quá lâu và bị người quản lý phát hiện, họ yêu cầu cậu mang trà sữa về trước. Minh Duy nghe xong cúp máy, cậu cầm túi giấy chứ trà sữa và đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài. Từ góc phố cuối của quán trà sữa, cậu có thể thấy ngay con hẻm mà họ đi khi họ đến. Bên ngoài ngõ có những chiếc ô tô chạy qua nhanh chóng, để lại dấu ảnh nhòe trên võng mạc. Tuy nhiên, hầu hết thời gian, cả con đường và con hẻm đều bị nuốt chửng trong bóng đêm dày đặc, như một con thú khổng lồ đang ngủ say.
Cửa hẻm trong tầm mắt, như một cái miệng thú vô thức mở ra trong bóng tối, đang chờ đón con mồi bị lạc lối tự mình tự đẩy vào lưới. Đánh nhau là việc Minh Duy đã có nhiều kinh nghiệm từ nhỏ. Nhờ sự hiểu biết sai lệch về chiều cao và diện mạo nhìn bề ngoài, cậu luôn làm chủ tình hình khi giả vờ thành con mồi yếu đuối. Trong lòng, chiếc máy radar quen thuộc bất đắc dĩ di chuyển, mơ hồ nhận ra ý đồ của người kêu gọi mình ra ngoài và rồi rơi vào tình huống một mình. Tuy vậy, Minh Duy không do dự gì, bước vào con hẻm đối diện đường.
Như thể lo sợ cậu nhận ra điều không đúng, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào, Minh Duy vừa bước vào hẻm, đã bị ba người đàn ông lạ mặt bao quanh. Người đứng đầu, cầm điếu thuốc trong miệng, đẩy cậu vào bức tường một cách thô bạo, chiếm đoạt túi giấy mà cậu đang cầm, và chia nhau trà sữa với hai người còn lại. Hắn thô bạo đâm ống hút vào cốc trà sữa, cắn đứt đầu thuốc trong miệng, và cắn vào phần trên ống hút trên ly trà sữa.
Sau khi chỉ hút một hơi, người đó nhăn mặt dữ dội dưới ánh trăng và lớn tiếng mắng: "Trà sữa rách khó uống như vậy?" Minh Duy chưa kịp phản ứng, hắn ta thậm chí còn ném cốc trà sữa về phía Minh Duy. Minh Duy vẫn đứng yên dựa vào tường mà không hề cử động, chỉ đơn giản nâng lên chân trái. Trà sữa lăn qua gót giày cậu khi cậu nâng chân lên, nhưng vẫn có vài giọt trà sữa bắn vào bàn chân phải của cậu. Minh Duy đen mặt trong đêm tối, cái cảm giác ẩm ướt dính trên bàn chân, cảm thấy hơi không thoải mái.
Người đàn ông sau khi ném trà sữa, dường như tính tình vẫn chưa giảm, hắn ta vỗ tay lên mặt Minh Duy hai cái mạnh mẽ, giận dữ hỏi: "Được chúng tao đυ.ng phải coi như mày xui xẻo? Mấy anh gần đây hơi kẹt tiền, em trai cho chút tiền tiêu xài được không?" Minh Duy nhìn xuống và từ chối: "Không có tiền." Câu trả lời này rõ ràng khiến hắn ta tức giận, người đàn ông lập tức nắm chặt cổ áo cậu, kéo cậu lên cao, và hỏi một cách u ám: "Không có tiền?" Minh Duy lặp lại lần thứ hai: "Không có tiền." "Vậy ta sẽ đấm cho mày có tiền." Người đàn ông cười lạnh và nâng tay còn lại, nắm thành quả đấm nhanh chóng đến mặt Minh Duy.
Minh Duy phản ứng rất nhanh nghiên đầu, cú đấm lạnh lùng lướt cạnh mặt cậu, nắm đấm của đối phương đập mạnh vào tường phía sau lưng cậu. Hành động của người đàn ông trì hoãn một giây, như không ngờ cậu sẽ tránh né. Tận dụng khoảnh khắc đó, Minh Duy giơ chân mạnh mẽ vào bụng hắn, trực tiếp đạp người từ trước mặt mình ngã xuống đất.
Hai người khác cảm thấy có điều gì không đúng, ngay lập tức vứt trà sữa trong tay, hai bên quay quanh đánh cậu. Minh Duy kéo ra cúc cài áo cài chặt, ánh mắt tối tăm nghiên đón. Buổi tối Thẩm Tam uống rượu, đúng lúc tài xế có việc gia đình xin nghỉ, và anh ta không muốn tìm lái xe thay thế, nên quyết định để xe trong bãi đậu xe của câu lạc bộ và đi cùng Lục Phong Châu. Mặc dù anh ta lớn hơn Lục Phong Châu vài tuổi, nhưng cách tiếp xúc của họ giống như những người bạn cùng trang lứa bình thường. Thông qua công việc giao dịch kinh doanh trong thời gian gần đây, họ đã liên hệ thường xuyên liên tục.
Khi đến giữa đường, Thẩm Tam phát hiện ra chiếc đồng hồ của mình bị rơi trong phòng hát của câu lạc bộ. Thật không may, chiếc đồng hồ đó là món quà mà em gái anh tặng. May mắn là Lục Phong Châu không vội, nên anh nhờ tài xế quay đầu và quay trở lại lấy đồng hồ.
Tài xế tuân theo lời yêu cầu và quay trở lại theo đúng con đường cũ, trong khi Thẩm Tam gọi điện thoại cho câu lạc bộ và yêu cầu người ta đưa đồng hồ ra cửa chính. Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tam nhớ đến cuộc họp kinh doanh với Kim gia vào tối nay và bất ngờ nhắc đến Dung Lâm và Minh Duy.
"Tôi thấy cả hai đứa nhỏ đó đều có mưu đồ bất chính với cậu," anh ta nói chậm rãi, "Cậu không thấy, khi đứa nhỏ đó ngồi lên đùi cậu, người ở bên cạnh tôi đã đỏ mắt ra sao?"
Lục Phong Châu không cảm thấy quan tâm và gập lại đôi chân dài của mình. Thấy vậy, Thẩm Tam như có chút hào hứng nói vòng vo vấn đề đến Minh Duy: "Người bên cạnh tôi dường như không phải là người ngoan ngoãn, cậu không sợ rằng sau này cậu ta sẽ gây rối cho đứa nhỏ của cậu sao?"
Bề mặt của Lục Phong Châu cuối cùng cũng có biểu hiện thay đổi, nhưng anh nói lời đáp một cách lạnh lùng: "Điều đó không phải là thú vị hơn sao?"
Sau khi nghe lời của Lục Phong Châu, Thẩm Tam vỗ tay mạnh và cười to. Khi trở về, tài xế đã đi một con đường khác gần hơn. Khi xe đi qua một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24 giờ, Thẩm Tam bỗng muốn uống nước. Tài xế dừng xe bên đường và xuống mua nước trong cửa hàng. Thẩm Tam phát hiện mình say rượu, quay sang mở cửa sổ bên cạnh để hơi gió thổi vào mặt, nhưng anh nghe thấy tiếng ẩu đả từ con hẻm đối diện cửa sổ xe. Vị trí ẩu đả không quá xa ngã tư, nhìn từ góc nhìn của Thẩm Tam, thậm chí có thể nhìn thấy những hình ảnh mờ nhạt của những người đang đánh nhau dưới ánh trăng. Anh đặt tay lên mặt, híp mắt nhìn náo nhiệt trong ngõ. Mặt trăng nhanh chóng bị một đám mây dày đặc che phủ, làm cho những người đấu đá trong hẻm cũng biến mất trong bóng tối. Thẩm Tam mất hứng thú và đưa ánh mắt trở lại, vô tình nhìn qua cửa sổ xe phía trước và quay đầu tìm tài xế ở cửa hàng tiện lợi bên đường. Thiết bị thanh toán trong cửa hàng có vẻ như gặp sự cố, tài xế đã gửi tin nhắn cho Lục Phong Châu để thông báo. Dần dần mất kiên nhẫn, Thẩm Tam muốn Lục Phong Châu gọi tài xế trở lại. Tuy nhiên, trước khi nói ra điều đó, sự chú ý của anh lại không tự chủ chuyển sang con hẻm đó. Bầu trời vẫn còn đám mây dày, nhưng tiếng ồn động trong con hẻm dường như đã ngừng, và thông qua kính cửa sổ xe, Thẩm Tam bắt gặp một người từ từ bước ra khỏi con hẻm tối tăm - trước tiên là bộ đồng phục của câu lạc bộ quen thuộc, sau đó là gương mặt quen thuộc của Minh Duy mà anh chỉ mới gặp vài giờ trước. Do khoảng cách quá xa, anh không thể nhận biết được mức đội bị thương của Minh Duy, nhưng nhìn vào áo sơ mi và quần dài bụi bặm và cách đi chậm, đại khái bị đánh có chút thảm,
"Nhìn kìa, con mèo con yếu đuối, dường như những người kia không thương tiếc lắm đâu," Thẩm Tam chạm đầu ngón tay vào kính cửa sổ xe và cười như đang xem một cảnh tượng thú vị, rồi nhấn mạnh môi, ra hiệu cho Phong Châu nhìn ra ngoài. Lục Phong Châu chỉ nhìn một cái rồi thu hồi ánh nhìn lạnh lùng, nhắc nhở tài xế trở về, sau khi mua nước trở về tài xế khởi động xe. Trong lúc này, ánh trăng cuối cùng cắt đứt lớp mây trên bầu trời và tràn xuống như dòng nước chảy. Nhìn thấy hình ảnh người nằm sấp trên đường không thể đứng dậy trong hẻm, trước tiên, Thẩm Tam biểu hiện sự ngạc nhiên trên khuôn mặt, sau đó, anh cười phấn khích, " Thì ra không phải con mèo con, mà là con chó sói con giỏi giả dạng à”.
Ánh mắt của Lục Phong Châu cũng quay lại tập trung vào Minh Duy. Nhận ra mình đã nhìn, anh nhẹ nhàng nâng lông mày. Ngay lập tức, Lục Phong Châu ra lệnh dừng xe cho tài xế và từ cửa sổ của Thẩm Tam, anh nhìn ra người bên ngoài xe và nói: “Lên xe”.
*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.