Lục Phong Châu đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh xử lý vết rượu trên quần. Thẩm Tam đứng bên cạnh xem náo nhiệt, miệng tươi cười. Sau khi xem xong, anh vỗ nhẹ hai chỗ trống hai bên mình, kêu Minh Duy và Dung Lâm đến ngồi.
Phía bên phải Thẩm Tam là vị trí Lục Phong Châu đã ngồi trước đó, Dung Lâm đi về phía bên phải của Thẩm Tam với biểu cảm nhút nhát. Ngay khi cậu ta vừa ngồi xuống, cánh tay của Thẩm Tam đã ôm qua vai cậu ta.
Minh Duy đứng trước mặt Thẩm Tam không chuyển động, mặt không đổi sắc, bình thản nói:
"Xin lỗi quy định ở đây nhân viên phục vụ không được uống rượu cùng khách."
Hành động Thẩm Tam ôm vai Dung Lâm bị trì hoãn, nụ cười trên khuôn mặt anh cũng trở nên lạnh hơn, như thể anh không nghe rõ lời cậu vừa nói, anh nhíu mày hỏi:
" Cậu vừa nói gì?"
Minh Duy không trả lời ngay lập tức, ánh mắt lặng lẽ lướt qua những người khác xung quanh. Dường như đúng là một buổi gặp mặt thương mại, những người này trước khi vào đã mặc trang phục trang trọng và chỉnh chu, nhưng sau khi vào họ đã tháo áo vest, thậm chí cởi mở cà vạt và nút áo sơ mi, ôm thiếu gia trong câu lạc bộ, cùng họ chơi trò miệng đối miệng đút rượu.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ trong im lặng, xem xét xem có nên tiếp tục đắc tội Thẩm Tam hay không, Lục Phong Châu quay trở lại từ nhà vệ sinh. Tay của Thẩm Tam vẫn đặt trên vai Dung Lâm không buông, Dung Lâm vẫn thẳng lưng thân thể không nhúc nhích, nhưng khuôn mặt cậu ta từ từ nghiêng về phía Lục Phong Châu, trong tầm nhìn mà Thẩm Tam không thể nhìn thấy, cậu ta liếc mắt đến Lục Phong Châu với ánh mắt đáng thương và tìm sự cứu giúp.
Minh Duy đứng trước hai người, quan sát thấy rõ những biểu cảm trên khuôn mặt của cậu ta. Cậu nghĩ rằng Lục Phong Châu sẽ đứng ra để giải quyết vấn đề cho Dung Lâm, nhưng Lục Phong Châu không làm như vậy. Anh ta đi thẳng qua trước mắt cậu bằng những bước chân dài, và ngồi xuống bên cạnh tay trái của Thẩm Tam. Dung Lâm có một biểu cảm ngưng trệ ngắn ngủi trên khuôn mặt, nhưng nhanh chóng trở nên bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Minh Duy cảm thấy đầy nghi ngờ, nếu như vậy, tại sao Lục Phong Châu lại giúp cậu trong thang máy vào ngày hôm đó? Trước khi cậu kịp nghĩ ra, rõ ràng Thẩm Tam đã mất kiên nhẫn với cậu, vẫy tay ra hiệu cho cậu ra khỏi phòng.
Mặc dù cậu hối tiếc không có cơ hội nói chuyện với Lục Phong Châu, nhưng cậu cũng biết rằng mình chỉ là một nhân viên phục vụ, nên cậu im lặng và quay lưng ra ngoài. Cửa phòng một lần nữa được mở từ bên ngoài, ánh sáng hành lang tràn vào sàn nhà, quản lý cung kính đúng bên cạnh cửa, vẻ mặt tươi cười nghênh đón khách. Vị khách đoán chừng năm mươi không nhìn quản lý lấy một nửa mắt, nâng cao cằm một cách kiêu ngạo đi vào, không chỉ ôm một thiếu gia xinh đẹp trong lòng, mà còn có hai người đi theo sau.
Ban đầu, Minh Duy muốn lui ra để nhường đường cho họ, nhưng bỗng nhiên có người gọi cậu từ phía sau. Cậu quay đầu theo tiếng gọi, ánh mắt lần lượt lướt qua Dung Lâm và Thẩm Tam, người gọi cậu lại là Lục Phong Châu.
Trên khuôn mặt Lục Phong Châu không có biểu cảm quá lớn, chỉ là mày nhíu một cách tinh tế không thể thấy rõ,
"Cậu đến đây."
Minh Duy vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc quay lại trước mặt anh ta và nói, "Lục tổng gọi tôi sao?"
Lục Phong Châu nhìn lướt qua cậu một cái, không tốn nhiều lời nói với cậu, trực tiếp kéo cậu đến ngồi xuống, cánh tay vòng quanh eo sau của cậu. Minh Duy không ngờ anh ta lại đùa lớn đến như vậy, không có sẵn sàng, lưng với eo cứng đờ, quay đầu nhìn anh ta sững sờ.
Rõ ràng là Lục Phong Châu không có thời gian để đối phó với cậu lúc này. Kim Tổng, người đang ôm tán tỉnh với thiếu gia kia, sau khi vào trong đã tìm đến Lục Phong Châu và Thẩm Tam, hắn không ngạc nhiên khi có người ở bên cạnh Thẩm Tam, chỉ khi nhìn thấy có người cũng ngồi bên cạnh Lục Phong Châu, hắn mới cười giả vờ bất ngờ,
"Tôi đã đặc biệt chọn cho hai vị hai đứa nhỏ xinh đẹp sạch sẽ, không ngờ hai vị đã tự mình chọn xong."
Minh Duy như có chút hiểu được, Lục Phong Châu đại khái không muốn đối phương nhét người cho anh. Cậu còn cảm thấy kỳ quái, Lục Phong Châu rõ ràng đến đây để thương thảo vụ kinh doanh, tại sao lại đem theo mấy tay cấp dưới ham chơi này. Giờ đây, có lẽ đó là để làm theo phong cách xa hoa và ham chơi của Kim Tổng này.
Ánh mắt quét qua hoàn cảnh xung quanh, cậu linh hoạt hạ thấp eo, vai cố gắng đặt sát vào Lục Phong Châu. Lục Phong Châu nhìn cậu một cách im lặng, ánh mắt ẩn chứa một chút sắc sảo như muốn thấu hiểu cậu, để nhắc nhở cậu không có bất kỳ hành động vượt quá giới hạn.
Minh Duy ngay lập tức hiểu và gật đầu, bàn tay trượt xuống đặt lên trên bàn tay Lục Phong Châu đang ôm eo, nhẹ nhàng vỗ vỗ, không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân của mình, như đang nói rằng hãy yên tâm, cậu sẽ hợp tác tốt. Trong đôi mắt đen nhánh của Lục Phong Châu kết thành băng. Tuy nhiên, anh ta cuối cùng vẫn không đẩy người, để Minh Duy dựa vào mình, không quản cậu nữa.
Thẩm Tam vẫn ôm lấy Dung Lâm, mỉm cười không thay đổi, vỗ nhẹ lên đùi của mình và nói:
"Nếu Kim Tổng không phiền, tôi còn có thể để thêm một người ngồi trên đùi."
Kim tổng nhíu mắt hẹp dài, hiện ra biểu cảm hiểu ý, quay đầu lớn tiếng quát : "Không có tai sao? Còn không đến chỗ Thẩm Tổng ngồi." Chàng trai thấp hơn ngoan ngoãn đi về phía Thẩm Tam.
Kim tổng quay đầu nhìn Lục Phong Châu, thăm dò và mở miệng :
"Tôi thấy trên đùi của Lục tổng cũng còn trống, như thể thiếu một chút gì đó. Nếu không ghét bỏ, tôi còn có cậu trai sạch sẽ và ngoan ngoãn khác."
Lúc này đây không đợi hắn quay đầu gọi người, chàng trai cao hơn chủ động tự mình đi về phía Lục Phong Châu.
Lục Phong Châu lạnh nhạt từ chối: "Không cần."
Chàng trai như không nghe thấy lời anh ta, trên gương mặt cậu ta hiện lên nụ cười ngọt ngào và quyến rũ, cố gắng ngồi lên đùi Lục Phong Châu.
Đáy mắt Lục Phong Châu trầm xuống, và anh ta thả tay ôm eo của Minh Duy, sẵn sàng đẩy người ra xa.
Minh Duy tạm thời lấy lại được sự tự do hoạt động, quay đầu nhìn biểu cảm của Lục Phong Châu. Đột nhiên, cậu đứng dậy và ôm lấy cánh tay Lục Phong Châu nâng lên, mượn lực đẩy người ngồi lên đùi Lục Phong Châu, ngẩn đầu và với vẻ mặt vô tội : "Xin lỗi ca ca, đây là chỗ của tôi, anh tìm chỗ khác để ngồi nhé."
Chàng trai này dừng lại tại chỗ, hiện lên một chút cảm giác ngượng ngùng.
Dường như cũng không ngờ rằng Minh Duy có thể có công dụng như vậy, ánh mắt của Lục Phong Châu quét qua khuôn mặt nghiêng lên của cậu, lông mày khẽ nâng lên.
Kim tổng gọi người trở về, tiến lại gần để nhìn kỹ khuôn mặt của Minh Duy. Một lúc sau không rõ ràng mở miệng hỏi : "Lục tổng, tiểu hài tử này trực tiếp từ hội viên? Bao nhiêu tuổi rồi? Thành niên chưa?"
Minh Duy trả lời một cách tự nhiên: "Thành niên rồi."
Không có điểm bất thường nào trên cả hai người, tạm thời không còn ý định ghép người cho Lục Phong Châu. Kim tổng ôm tiểu tình nhi vào chỗ ngồi. Tiểu tình nhi tự giác nhu thuận từ trong ngực hắn đứng lên rót rượu. Không nhìn bọn họ, Lục Phong Châu thản nhiên gọi Minh Duy:
"Xuống."
Minh Duy ngoan ngoãn xuống khỏi đùi anh ta và ngồi trở lại bên cạnh. Chớp mắt, ánh mắt của Kim tổng liền theo sát từ xa, đắm chìm trong sự thú vị nhìn cả hai. Lục Phong Châu tựa vào ghế sofa sau đó giữ chặt cổ tay Minh Duy, kéo người về phía l*иg ngực mình, mặt lạnh nhạt yêu cầu:
"Giúp tôi tháo cà vạt."
Đối tác luôn tìm cách nhét người bên cạnh anh, anh không để cho những người đó tiếp cận, so với những người khác ít ra nền tảng và ý đồ của Minh Duy còn tương đối sạch sẽ.
Kim gia và Lục gia có mối quan hệ giao thiệp từ xưa, người ngồi trong phòng là một người có tuổi và trình độ. Lục Phong Châu cũng không thể từ chối một cách thẳng thừng mà còn đó những tình huống phải giả vờ không ít. Minh Duy lại đến gần và cúi đầu để tháo cà vạt cho anh, ngón tay chạm vào cổ áo sơ mi được buộc chặt, nhớ lại hình ảnh các thiếu gia phục vụ khách như thế, rồi cậu lại chạm vào cúc áo của anh. Lục Phong Châu nhận ra điều Minh Duy định làm, ôm chặt eo Minh Duy và đè lên ngực mình, dùng thân thể của cậu để che chắn ánh nhìn tò mò của người khác, đồng thời lạnh giọng cảnh báo:
"Chỉ là tôi mượn cậu để diễn kịch, đừng mơ tưởng xa hoa hơn nữa."
"Một vở kịch?"
Minh Duy nâng mặt lên trước người Lục Phong Châu, tràn đầy phấn khích không giống giả.
"Có việc tốt như vậy à? Sau này cần diễn kịch có thể tìm đến tôi, đảm bảo sẽ có mặt ngay lập tức."
Băng trong mắt Lục Phong Châu đông cứng thành khối băng nhanh chóng đến nỗi mắt thường có thể nhìn thấy.
*Lời của editor, Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.