Vừa ngắt điện thoại, sắc mặt Trịnh Bất Phàm liền trầm xuống, sau đó anh nhấc điện thoại bàn trong phòng, ấn dãy số của thư ký, nói: “Cô gọi Hứa Đông Như tới văn phòng cho tôi.”
Âm thanh của anh không lớn nhưng giọng điệu rất nghiêm trọng, dường như đang nén giận.
Trợ lý vừa nghe đã biết có chuyện không ổn, không nói thêm lời vô nghĩa, cúp điện thoại rồi đi gọi Hứa Đông Như.
Khi Hứa Đông Như vào tới văn phòng, Trịnh Bất Phàm đã nhận được bản vẽ Hứa Đông Nhược gửi, hơn nữa cũng mở bản thiết kế của Hứa Đông Như trong hệ thống nội bộ.
Hứa Đông Như không biết vì sao Trịnh Bất Phàm lại gọi mình tới đây, trợ lý cũng không nói cho cô ta biết, nhưng nhìn vẻ mặt của trợ lý, cô ta dự cảm có chuyện không hay.
Chính vì thế, sau khi đi vào văn phòng, cô ta vẫn luôn giữ im lặng, không lộ ra chút khẩn trương, thấp thỏm nào, cô ta bình tĩnh đứng trước bàn làm việc của Trịnh Bất Phàm, kiên nhẫn chờ anh lên tiếng trước.
Lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, Trịnh Bất Phàm đã gặp đủ loại người, những người có thể duy trì sự bình tĩnh như Hứa Đông Như quả thực rất khó đối phó, loại người này chưa tới cùng chưa từ bỏ ý định. Cho nên, anh cũng không nói gì, nhìn vào hai bản vẽ một lúc, sau đó chỉ vào trang vẽ tay ở trên cùng hỏi: “Đây là cô vẽ sao?”
Hứa Đông Như cúi đầu, nhìn thoáng qua bản phác thảo. Đây là bản vẽ tay chưa được tô màu…
Cô ta cảm thấy bản thảo này rất quen thuộc, giống bản mình đã vẽ, không cần nghĩ ngợi gì mà gật đầu, nói chắc chắn: “Đúng vậy.”
Trịnh Bất Phàm cười, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, hỏi lại: “Phải không?”
Anh cho cô ta xem bản vẽ ở phía dưới, bản vẽ ở trang này cũng tương tự như trang ở phía trên cô ta vừa xem.
Hứa Đông Như cứng đờ người, mắt mở to hơn.
Giọng điệu của Trịnh Bất Phàm lạnh xuống: “Trang này mới là cô vẽ.” Ánh mắt sắc bén của anh nhìn về phía Hứa Đông Như, gằn từng chữ, chất vấn cô ta: “Có nhà thiết kế nào lại không nhận ra được bản vẽ của chính mình hay không?”
Trong chốc lát, ánh mắt Hứa Đông Như ánh lên sự hoảng loạn, nhưng chỉ là thoáng qua, cô ta rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nhẹ nhàng mở miệng, không thay đổi sắc mặt, nói: “Bản thảo kia rất giống với bản thảo của tôi, nên tôi nhìn nhầm.”
Trịnh Bất Phàm cũng đã nghĩ cô ta sẽ không dễ dàng thừa nhận mình sao chép của người khác, tiếp tục bỏ qua bản thảo thứ hai, mở sang bản thảo thứ 3, bản này là bản vẽ bầu trời sao để thêu tay.
“Cô biết ý nghĩa của bức tranh này không?” Anh chất vấn.
Hứa Đông Như không nghĩ tới Trịnh Bất Phàm sẽ hỏi vấn đề này, cô ta không suy xét ý nghĩa sâu xa của bức tranh, mạch suy nghĩ bị rối bời, ánh mắt di chuyển không ngừng, nhiều lần ra vẻ muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới mở miệng nhưng nói năng lại lộn xộn: “Trong bức vẽ có sao trời, đây là… là hai cái cây, không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ đơn giản là cảnh đêm.”
Trịnh Bất Phàm lạnh giọng hỏi lại: “Cái cây?” Sau đó, anh chỉ vào các nét vẽ, lời ít mà ý nhiều: “Đây là cô ấy, đây là tôi.”
Hứa Đông Như như bị sét đánh, ngây người ra, nhìn Trịnh Bất Phàm.
“Khi còn nhỏ, cô ấy thường xuyên bị bạn bè trêu chọc. Mỗi lần như vậy, cô ấy sẽ khóc. Để dỗ cho cô ấy vui lên, tôi dẫn cô ấy đi ngắm sao.” Giọng nói của Trịnh Bất Phàm từ đầu tới cuối đều lạnh như băng: “Cô ấy vì tôi mà vẽ ra bức tranh này.”
Sắc mặt Hứa Đông Như trắng bệch, nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, cắn chặt răng, mắt lạnh nhìn Trịnh Bất Phàm, chế nhạo nói: “Hai người sắp kết hôn, đương nhiên anh sẽ tin lời cô ta nói.”
Dường như đã sớm dự liệu được cô ta sẽ nói như vậy, Trịnh Bất Phàm không chút hoang mang, tiếp lời: “Những bản thảo trước của cô ấy cũng có xuất hiện bức vẽ mà cô bảo không có ý nghĩa đặc biệt này, thời gian hoàn thành cũng sớm hơn cô.”
Anh rút ra hai bản thiết kế ở dưới cùng của tập tài liệu, bản chính diện cũng có xuất hiện chi tiết giống với bức vẽ trời sao, góc dưới bên phải có ghi ngày tháng, thời gian là ba năm trước.
Hứa Đông Như không còn lời nào để biện bạch.
Trịnh Bất Phàm sắc mặt trầm xuống, lạnh nhạt, giọng nghiêm túc: “Ngay bây giờ hãy nộp đơn thôi việc tới bộ phận nhân sự, cô bị sa thải từ ngày hôm nay.”
Hứa Đông Như đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin được lời Trịnh Bất Phàm vừa nói, trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn đuổi việc tôi? Tôi làm việc ở DZ đã 5 năm!”
Trịnh Bất Phàm cũng không muốn nói nhiều với cô ta, trả lời rành mạch: “Thân là một nhà thiết kế, cô sao chép tác phẩm của người khác, đánh mất đạo đức nghề nghiệp, cũng đã vi phạm quy định của DZ, công ty không thể giữ cô lại. Hơn nữa, cô bị nghi ngờ ăn cắp thiết kế để tham gia dự án, hiện tại buộc phải hạ giá, gây tổn thất lớn cho công ty, thời gian 5 năm cô làm việc có thể bù đắp tổn thất này sao?”
Hứa Đông Như không thể phản bác, nhưng cô ta vẫn không cam lòng, một khi bị DZ sa thải, sự nghiệp, tiền đồ của cô ta coi như không còn.
Sản phẩm không thể vô duyên vô cớ bị hạ giá, muốn hạ giá nhất định phải công khai nguyên nhân. Nếu như vậy thì cả thế giới đều biết chuyện cô ta ăn cắp thiết kế của người khác, các công ty lớn cũng không dám thuê nhà thiết kế như cô ta.
Cô ta hít một hơi sâu, cười lạnh hỏi: “Hứa Đông Nhược bảo anh làm vậy phải không? Hai người cố tình gây khó dễ cho tôi đúng không?”
Trịnh Bất Phàm hơi nhíu mày, khó có thể tin điều cô ta suy diễn, nhìn Hứa Đông Như nói: “Sao cô hận cô ấy như vậy? Cô ấy là em ruột của cô.”
“Em ruột" hai chữ này dường như kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hứa Đông Như, cô ta rất tức giận, trừng mắt nhìn Trịnh Bất Phàm, nghiến răng nghiến lợi: “Anh thì biết cái gì? Anh dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi? Tôi thà rằng không có đứa em gái như cô ta.”
Trịnh Bất Phàm ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Cho nên cô đã lừa cô ấy xuống khỏi xe lửa?”
Hứa Đông Như lại lần nữa cứng đờ người, vẻ mặt hiện lên sự hoảng loạn, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường, cười nhạo hỏi lại: “Anh có chứng cứ không?”
Trịnh Bất Phàm giọng điệu khinh thường, nhưng cũng không mất đi sự gay gắt: “Tôi không có chứng cứ, không thể dùng luật pháp để trừng trị cô, nhưng tôi có thể dùng dư luận và đạo đức.”
Hứa Đông Nhược gửi bản vẽ cho Trịnh Bất Phàm xong cũng không quay lại Tứ Phương, cô quyết định về nhà. Con cái khi tủi thân đều muốn về nhà tìm ba mẹ.
Thật ra, cô không chỉ cảm thấy ủy khuất, mà còn cảm thấy oán hận cùng phẫn nộ, cũng khó có thể tin tưởng năm ấy cô mới hơn sáu tuổi, Hứa Đông Như mười tuổi rốt cuộc chị ta hận cô đến mức nào?
Hôm nay là thứ bảy, bình thường bố mẹ và bà ngoại đều ở nhà. Nhưng khi Hứa Đông Nhược về đến nhà, trong phòng khách không có ai, cô gọi một tiếng: “Mẹ!”
Ngày sau đó, cô nghe thấy giọng mẹ từ phòng bà ngoại nói vọng ra: “Đông Nhược hả? Sao con lại về rồi?”
“Không có chuyện gì, con chỉ về thăm mọi người.” Hứa Đông Nhược thay dép lê, đến phòng của bà ngoại.
Trong phòng chỉ có bà ngoại và mẹ, Hứa Đông Nhược hỏi hai người: “Ba con đâu ạ?”
Lâm Xảo Thiến vừa thêu vừa trả lời: “Tăng ca”. Trên giường của bà ngoại trải một tấm chăn màu đỏ rực, bà ngoại và mẹ đang thêu hoa lên mặt trên của tấm chăn.
Bà ngoại tuổi đã cao, là người tương đối truyền thống, theo tục lệ lúc bà còn trẻ, trong nhà có con gái kết hôn thì người thân bên nhà mẹ đẻ sẽ thêu một tấm chăn làm của hồi môn.
Từ sau lần đầu tiên Trịnh Bất Phàm về ra mắt, hôm sau bà ngoại đã bắt đầu thêu.
Hai người phụ nữ lớn tuổi đều đeo kính lão, bộ dạng nghiêm túc thêu thùa nhìn rất hiền từ lại đáng yêu. Nhất thời Hứa Đông Nhược cũng không biết có nên nói cho hai người chân tướng lý do năm đó cô bị lạc hay không.
Đối với người làm cha làm mẹ, con cái đều là máu mủ, ba mẹ biết sự thật, chắc chắn sẽ cảm thấy khổ sở.
Đứng ở cửa do dự trong chốc lát, Hứa Đông Nhược thở dài, cô quyết định tạm thời không nói, cô hỏi hai người, giọng mềm mại nhẹ nhàng: “Hai người có muốn ăn trái cây không?”
Tay nghề thêu thùa của bà ngoại rất thành thạo, bà không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Những thứ có trong nhà bà đều không muốn ăn.”
Bà ngoại từ trước tới giờ đều rất ngang tàng.
Hứa Đông Nhược cười hỏi: “Vậy bà muốn ăn cái gì? Con đi mua cho hai người!”
Lúc này bà ngoại mới ngẩng đầu lên: “Bà muốn ăn sầu riêng.”
Lâm Xảo Thiến lập tức tiếp câu: “Sầu riêng ngọt, nhiều đường, mẹ không thể ăn!”
Bà ngoại như một đứa trẻ bị tủi thân, dường như hơi chu miệng lên. Hứa Đông Nhược dở khóc dở cười.
Đầu năm bà đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ chẩn đoán bà bị tiểu đường, bà lại đặc biệt thích ăn sầu riêng, nhưng sầu riêng chứa rất nhiều đường, nằm trong danh sách đen bà không thể ăn, cho nên dù bà rất muốn cũng không được ăn.
Đã hơn nửa năm không được ăn sầu riêng, bà thèm sắp chết rồi. Hứa Đông Nhược muốn mua sầu riêng cho bà, nhưng cũng nghĩ tới sức khỏe của bà, nghĩ nghĩ một lúc, cô nói: “Hay là mua thanh long nha, đó cũng là trái cây nhiệt đới.”
Không được ăn sầu riêng nên bà ngoại cũng không có ý kiến: “Tùy con đó.”
Hứa Đông Nhược cười bất đắc dĩ, hỏi lại mẹ cô: “Mẹ, mẹ muốn ăn gì?”
Lâm Xảo Thiến đáp: “Con mua gì cũng được.”
“Vậy được, để con chọn.” Nói xong, cô xoay người đi mua trái cây.
Cô đi tới siêu thị đối diện tiểu khu, khi cô đang đẩy xe dạo quanh siêu thị, di động của cô rung lên, cô lấy ra xem, là thông báo từ Weibo. Vốn dĩ cô định cất điện thoại đi ngay, nhưng lại bị thu hút bởi tiêu đề của dòng tin tức - Sản phẩm mới của DZ bị nghi ngờ ăn cắp ý tưởng, hiện đã giảm giá toàn bộ sản phẩm, Weibo chính thức @DZ đã phát văn bản giải thích, xin lỗi nhà thiết kế gốc của bản vẽ.
Hứa Đông Nhược hết sức kinh ngạc, lập tức mở Weibo, hot search đầu tiên là từ khóa - DZ giải thích và xin lỗi.
Khi ấn vào đường link hot search sẽ thấy bài thanh minh và xin lỗi từ phía DZ:
【DZ official Weibo: Sau khi điều tra và xác minh, dòng sản phẩm mới thuộc bộ sưu tập STAR bị nghi ngờ là ăn cắp thiết kế, hiện đã hạ giá toàn bộ sản phẩm thuộc dòng này.】
【DZ luôn đề cao quyền sở hữu, tôn sùng nguyên tác, kiên quyết không để xảy sao việc sao chép ý tưởng. Sau khi thảo luận, chúng tôi đã quyết định sa thải trưởng phòng và cũng là nhà thiết kế của dòng sản phẩm STAR, Hứa Đông Như. Do giám sát không nghiêm, để xảy ra sai lầm này, chúng tôi thành thật xin lỗi người tiêu dùng! Chân thành xin lỗi nhà thiết kế của Tứ Phương @Hứa Đông Nhược.】
Weibo này mới cập nhật nửa giờ trước, đã có hàng vạn lượt bình luận.
Bình luận nhiều lượt tương tác nhất:【Ăn cắp nhất định phải trả giá! @Hứa Đông Như.】
Bình luận thứ hai:【DZ phản ứng nhanh thật, mọi người còn chưa phát hiện, họ đã xử lý xong rồi.】
Bình luận thứ ba:【Hứa Đông Như và Hứa Đông Nhược, tên tương tự nhau, không phải chị em ruột chứ? Ăn cắp ý tưởng của chính chị em mình, đây là việc người nên làm ư?】
Bình luận thứ tư:【Ăn cắp là không thể tha thứ, bị DZ sa thải còn thông báo công khai, nữ thiết kế này đừng nghĩ tiếp tục làm trong ngành thời trang nữa!】
Bình luận thứ năm:【Tứ Phương? Chính là công ty mà vợ của Lục thần làm nhà thiết kế sao? Người ta cũng rất nổi ở trong ngành, thế mà cũng dám ăn cắp?】
Hàng ngàn hàng vạn bình luận, hầu hết đều là mắng Hứa Đông Như.
Hứa Đông Nhược đang đọc bình luận, bỗng nhiên cô nhận được tin nhắn WeChat, chính là vị phu nhân nhà giàu hùng hổ tới tìm cô nói lý sáng nay:【Tôi đã nhìn thấy văn bản thanh minh và xin lỗi của DZ rồi, là tôi đã hiểu lầm cô, thật xin lỗi.】
Hứa Đông Nhược nhẹ nhàng trả lời:【Không sao.】
Sau đó, cô lại nhắn WeChat cho Trịnh Bất Phàm:【Cảm ơn Trịnh tổng đã trả lại công bằng cho em.】
Trịnh Bất Phàm trả lời:【Không cần khách sáo, đều là người một nhà cả.】
Hứa Đông Nhược cười, trả lời:【Buổi tối về nhà sẽ khen thưởng cho anh, em đi mua trái cây cho bà ngoại trước.】
Gửi xong tin nhắn, cô lại tiếp tục đẩy xe đi chọn trái cây.
Khi cô xách theo hai túi trái cây nặng trĩu về nhà, hai người lớn vẫn bận rộn trong phòng, cô cũng không quấy rầy hai người, trực tiếp đi vào phòng bếp. Khi cô bưng một đĩa trái cây cắt sẵn từ phòng bếp đi ra, cửa phòng khách bỗng nhiên mở, Hứa Đông Như ôm một thùng giấy to đi vào nhà.
Hứa Đông Nhược không nghĩ tới Hứa Đông Như sẽ về nhà giờ này, Hứa Đông Như cũng không ngờ Hứa Đông Nhược lại ở nhà.
Hai chị em đều sửng sốt.
Vốn dĩ Hứa Đông Nhược không muốn quan tâm tới chị ta, nhưng bỗng nhiên Hứa Đông Như cười lạnh: “Thế nào, cô cố ý về đây chê cười tôi hả? Hiện tại cô thắng, cô đắc ý lắm phải không?”
Sắc mặt Hứa Đông Nhược trầm xuống, không khách khí nói: “Chị thật không biết xấu hổ!”
Hứa Đông Như để thùng giấy lên tủ giày, vẻ mặt hờ hững, giọng điệu lại khắc nghiệt: “Chẳng qua cô có anh người yêu lợi hại, nếu không cô là cái thá gì?”
Hứa Đông Nhược tức đến bật cười, từng câu từng chữ vạch trần sự thật: “Đúng vậy, tôi không là cái thá gì cả, nhưng tôi cũng không điên rồ tới mức lừa em gái ruột mình xuống khỏi xe lửa! Bỏ em trai ở lại siêu thị! Hứa Đông Như, chị thực sự không phải người!”
Ánh mắt Hứa Đông Như âm trầm, cô ta nhìn chằm chằm Hứa Đông Nhược, lạnh lùng nói: “Nhưng cuối cùng hai người vẫn quay về nhà. Tại sao các ngươi lại quay về? Vì sao muốn cướp mọi thứ của tôi?” Giọng điệu cô ta như không có chuyện gì, căn bản cô ta không ý thức được chính mình đã làm sai, luôn cảm thấy người khác nợ mình.
Nhưng khi cô ta vừa dứt lời, bà ngoại và Lâm Xảo Thiến đi ra từ phòng ngủ.
Hứa Đông Như kinh ngạc, hoảng hốt, thất thố, cô ta nhìn mẹ mình vừa đi ra từ phòng ngủ. Cô ta nghĩ rằng trong nhà không có ai.
Lâm Xảo Thiến hai mắt rưng rưng, nét mặt bi thương lại tuyệt vọng, bước nhanh tới trước mặt Hứa Đông Như, nâng tay cho cô ta một cái tát: “Súc sinh!”
Trong nháy mắt, nửa mặt của Hứa Đông Như trở nên sưng đỏ, cô ta biết, Hứa Đông Nhược cố ý, cố ý không nói cho cô ta biết mẹ và bà ngoại cũng đang ở nhà, cố ý dụ cô ta nói ra những lời đó. Nhưng hiện tại cô ta mới suy nghĩ lại cẩn thận thì cũng đã muộn.
Cô ta hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cảm, nhìn Lâm Xảo Thiến, kiêu căng ngạo mạn hỏi lại: “Vì sao bà lại đánh tôi? Bà có tư cách gì mà đánh tôi? Bà có từng yêu thương tôi không? Nếu tôi là súc sinh thì bà là gì?”
Lâm Xảo Thiến tức giận tới run người: “Con, con, con…”
Hứa Đông Nhược thấy vậy, cô lập tức đặt đĩa trái cây xuống, đi tới bên cạnh mẹ, nhìn chằm chằm Hứa Đông Như mắng: “Mẹ đánh chị thì sao? Đánh chị còn phải chọn ngày à? Chị chính là kẻ biếи ŧɦái, đáng đánh! Chị cho rằng ba mẹ gửi chị ở nhà bà vài năm, không quan tâm tới chị, nghĩa là họ nợ chị, không có tư cách đánh chị đúng không? Vậy để tôi đánh!”
Chưa dứt lời, cô đã giơ tay cho Hứa Đông Như một cái tát: “Tôi có tư cách chứ? Chị khiến tôi bị thất lạc ở Nam Thành tám năm, chị nợ tôi bao nhiêu?”
“Còn nữa.” Người nói câu này chính là bà ngoại.
Bà ngoại vẫn đang đeo kính, nhưng nét mặt đã không còn hiền từ như vừa nãy, thay vào đó là sự tức giận không thể che giấu, bà đi từng bước tới trước mặt Hứa Đông Như, vừa ngừng bước chân, bà đã giáng cho Hứa Đông Như cái tát thứ ba.
Dáng người bà ngoại nhỏ yếu, nhưng sức lực lại không nhỏ.
“Cô hại chết ông ngoại cô.” Bà chỉ nói sáu chữ này. Đây là lý do bà đánh cô ta.
Mặt Hứa Đông Như đã sưng to, hai mắt rưng rưng, biểu cảm oán hận nhìn ba người, ánh mắt dừng lại ở Lâm Xảo Thiến: “Tôi biết từ nhỏ bà và ông ta đã không thích tôi, hai người cảm thấy tôi là người thừa, tôi vất vả nghĩ kế dụ Hứa Đông Nhược ném ở Nam Thành, vậy mà hai người lại sinh thêm Hứa Nhược Hồi. Tôi phải im lặng chịu tủi nhục như vậy sao? Hai người vì sao không thể chỉ yêu thương tôi thôi? Tôi không phải do hai người sinh ra ư?
Cô ta vẫn không hối cải. Không gì đáng buồn bằng việc tâm đã chết.
Lâm Xảo Thiến không muốn nói thêm gì nữa, vẻ mặt cực kỳ bi thương, nhìn chằm chằm Hứa Đông Như, chậm rãi mở miệng, giọng điệu kiên quyết nói: “Cô đi đi, về sau cũng đừng quay lại, coi như tôi không sinh ra cô.”
Hứa Đông Như đứng ngây như gỗ, nhìn mẹ mình, bất tri bất giác nước mắt rơi đầy mặt, giọng nghẹn ngào xen lẫn hoảng loạn không thể tưởng tượng được: “Mẹ?”
Hứa Đông Như đứng im một lúc lâu, cuối cùng xoay người ra khỏi ngôi nhà này.
Hứa Bành tan làm về nhà, qua lời vợ kể mới biết được sự thật việc con gái thứ hai và con trai út bị mất tích. Hôm ấy, ông nhốt mình trong thư phòng suốt đêm, bắt đầu từ hôm sau, ông không hề đề cập bất kể chuyện gì liên quan tới con gái lớn nữa, giống như trong nhà chưa từng có người này.
Hứa Đông Nhược vốn nghĩ chuyện này dừng lại ở đó, nhưng sau mấy ngày, cái tên “Hứa Đông Như” lại lên hot search.
Lần này, người đăng Weibo là một tài khoản marketing có lượng follow lớn: “Có fan gửi tin nóng liên quan tới nhà thiết kế đã ăn cắp ý tưởng, bị DZ sa thải mấy hôm trước. Cô ta thực sự ăn trộm thiết kế của chính em gái ruột. Khủng bố hơn là, nghe nói em trai và em gái của cô ta đều từng bị lạc, hai lần đều là đi cùng cô ta, hiện tại thông tin báo án vẫn còn được lưu lại tại Cục Công An… Ôi, càng nghĩ càng thấy kinh khủng.”
Hôm nay, phía dưới bài đăng còn đính kèm mấy bức ảnh là cuộc trò chuyện giữa chủ tài khoản và fan, nickname, và hình đại diện của fan đều được che.
Fan:【Tin nóng, đảm bảo chính xác, xin che thông tin. Em gái ruột của cô ta bị lạc ở Nam Thành, khi hai chị em ngồi xe lửa tới Nam Thành, em gái 6 tuổi còn cô ta 10 tuổi. Em trai của cô ta bị lạc ở một siêu thị thành phố Thâm Quyến, lúc đó em trai khoảng 6 - 7 tuổi, còn cô ta khoảng 16 - 17 tuổi, hôm đó cũng là cô ta dẫn em trai đi siêu thị… Không dám nghĩ lại, cảm giác người phụ nữ này tâm lý biếи ŧɦái. Chưa hết, sau khi biết người em gái mất tích, ông ngoại cô ta bị chảy máu não mà qua đời. Trong nhà có mầm mống tai họa như cô ta thật là thảm.】
Bình luận dưới bài đăng này thực sự mưa tanh gió máu, tất cả đều mắng chửi Hứa Đông Như.
Bình luận nhiều like nhất:【Wao?? Thật hay giả vậy? Nếu những việc trên là đúng, lúc đó cô ta đã 16 - 17 tuổi rồi, vậy có phải chịu hình phạt không?】
Bình luận thứ hai:【Sức mạnh của internet thật ghê gớm, tôi hy vọng cô ta không chối được.】
Bình luận thứ ba:【Cmn cô ta thực sự là con người sao? Cả em gái và em trai ruột đều ra tay cho được?】
Bình luận thứ tư:【Nếu chuyện này là thật thì việc cô ta ăn cắp thiết kế của em gái cũng không có gì lạ.】
Bình luận thứ năm:【Sao loại người như vậy không chết đi cho rồi?】
Bình luận thứ sáu:【Ngại quá, tôi phải làm bông tuyết trong sạch thôi. [mỉm cười.JPG]】
Còn rất nhiều bình luận phía sau….
Hứa Đông Nhược không ngờ chuyện này bị đẩy lên hot search, không cần nghĩ cũng biết có người cố tình làm vậy. Ngoại trừ Trịnh Bất Phàm, cô không thể nghĩ ra ai khác lại đi làm chuyện này.
Hôm nay, buổi tối trước khi đi ngủ, cô hỏi Trịnh Bất Phàm: “Có phải anh là người mua hot search về Hứa Đông Như không?”
Trịnh Bất Phàm không trực tiếp trả lời vấn đề này mà nói: “Pháp luật không thể phạt cô ta, nhưng dư luận cùng đạo đức có thể.”
Anh nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận là anh làm. Hứa Đông Nhược cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Sao anh lại làm vậy? Chị ta đã thân bại danh liệt, anh làm vậy chính là dồn chị ta vào con đường chết!”
Trịnh Bất Phàm nhẹ nhàng mở miệng nói: “Người anh nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao có thể để người khác tùy tiện coi thường?”
Trái tim Hứa Đông Nhược run rẩy, trong phút chốc cô cảm động muốn khóc, cô gắt gao ôm lấy eo của Trịnh Bất Phàm, dùng giọng mũi nói: “Anh trai, anh thật tốt!”
Trịnh Bất Phàm nhăn mày, trầm mặc khoảng hai giây, không thể nhịn được nữa, nói: “Đừng gọi anh là anh trai được không? Nghe rất sai trái.”
Cảm động là chuyện của cảm động, gọi anh trai lại là chuyện khác, việc nào ra việc đó. Hứa Đông Nhược đúng lý hợp tình nói: “Không phải năm đó chính anh nói sao? Chúng ta là anh em một nhà!”
Việc này anh thực sự đuối lý. Trịnh Bất Phàm nghẹn khuất, cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm người đang nằm trong ngực mình vài giây, đưa tay nắm lấy cằm cô, nửa uy hϊếp, nửa dỗ dành: “Ngoan, gọi chồng đi.”
Tác giả có lời muốn nói: đăng bất ngờ lúc nửa đêm, vui không? Ngạc nhiên không?
Ngày mai kết thúc chương, nhưng mà thời gian đăng không xác định【 đầu chó 】