Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 48

Vị phu nhân nhà giàu ném lên bàn một chiếc túi xách màu xanh biển, khoá kéo cùng dây đeo làm bằng một loại hợp kim màu bạc, tạo hình khoá kéo là chữ cái viết tắt của Tứ Phương và Đông Nhược ( S&D ).

Mặt trên góc phía dưới bên phải chiếc túi xách, có một biểu tượng màu bạc được thêu thủ công, bên dưới biểu tượng đó là một một hình thêu hai đường sóng uốn lượn thẳng đứng, bên trái đường sóng ngắn, bên phải thì dài, phía trên hai đường lượn sóng, có thêm một cái hình tròn, giống một đôi nam nữ sóng vai đứng chung một chỗ.

Ở trên biểu tượng, còn thêu mấy ngôi sao màu bạc.

Phối hợp với màu xanh biển của mặt túi, chỉnh thể biểu tượng đó nhìn như một đôi tình nhân đang ngắm nhìn bầu trời đêm lộng lẫy.

Biểu tượng tuy đơn giản, lại như vẽ rồng điểm mắt, sinh động tuyệt diệu, làm cho chỉnh thể túi xách tăng thêm cảm giác thời thượng.

Vị phu nhân nhà giàu duỗi tay chỉ vào đồ án thêu trên túi, tiếp tục phẫn nộ khiển trách Hứa Đông Nhược: “Khoan nói đến kiểu dáng, ngay cả biểu tượng cũng thêu giống y như đúc bên DZ!”

Vừa rồi bị chỉ trích sao chép DZ, Hứa Đông Nhược phản ứng đầu tiên là phẫn nộ: Vào nghề nhiều năm như vậy, cô chưa từng va phải loại chuyện sao chép không biết xấu hổ này!

“Sao chép” hai chữ này đối với một nhà thiết kế mà nói, quả thực là sự bôi nhọ lớn nhất.

Nhưng nghe phu nhân nhà giàu nói câu thứ hai xong, Hứa Đông Nhược đang tràn ngập phẫn nộ lập tức biến thành khϊếp sợ: “Sao có thể giống nhau như đúc được?”

Biểu tượng này, là do chính cô sáng tác, cô và Trịnh Bất Phàm cùng vẽ, nói chính xác, là khi còn nhỏ bọn họ đã vẽ.

Khi còn nhỏ, cô luôn bị những đứa trẻ khác bắt nạt, chúng mắng cô là đứa trẻ hư, là kẻ phiền phức, cho nên mới bị ba mẹ vứt bỏ.

Điều này làm cô rất khổ sở, mỗi lần như vậy, Trịnh Bất Phàm sẽ đưa cô trèo lên tầng mái xem ngôi sao.

Bầu trời đêm trong như nước, sao sáng nối liền. Hai đứa nhỏ, một cao một thấp, vai sát vai đứng trên mái nhà ngẩng đầu ngắm sao.

Biểu tượng này được xem như LOGO độc nhất của cô, sẽ thường xuyên xuất hiện trên các tác phẩm của cô, cho nên bất kể như thế nào cũng không có khả năng là cô sao chép DZ.

Chỉ có thể là nhà thiết kế DZ sao chép của cô.

Hứa Đông Nhược vội vàng hỏi: “Túi xách nào của DZ cùng tôi giống nhau nữa?”

Sắc mặt vị phu nhân nhà giàu vẫn không tốt, giọng điệu khi nói chuyện cũng mang theo vẻ không kiên nhẫn:

“Trên official website của DZ, bọn họ nửa tháng trước mới mở bán sản phẩm mới.”

Hứa Đông Nhược vội mở trang web, nhìn thấy sản phẩm đồ da mới trên official website DZ, cả người cô ngây ngốc, bộ túi xách này, tạo hình cùng sản phẩm của cô gần như tương tự, đồ họa thêu thùa còn giống nhau như đúc.

Điểm khác biệt ở chỗ, túi cô thiết kế là màu xanh biển, mà DZ là thuần màu đen. Cô thiết kế tạo hình là S&D, còn của DZ là D&Z, vị trí biểu tượng cũng thay đổi, từ bên dưới góc phải thành bên dưới góc trái.

Chỉ là, những cái khác biệt đó đều là chi tiết râu ria, người bình thường liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chỗ tương tự của hai chiếc túi này.

Bắc Giai và Lý Tây Ninh cũng đi tới trước bàn làm việc của Hứa Đông Nhược, khi nhìn thấy sản phẩm túi xách trên official website DZ, chị em ba người bỗng hiểu ra gì đó.

Có một hôm vào hai tháng trước, Hứa Đông Như tới Tứ Phương một chuyến, ở vị trí bàn làm việc của Hứa Đông Nhược ngồi mười phút. Lúc ấy Bắc Giai cùng Lý Tây Ninh đều vội công việc của mình, nên không chú ý cô ta làm cái gì.

Giữa trưa Hứa Đông Nhược tới, phát hiện đồ vật của mình bị lật qua, trình tự tám văn kiện đều bị đảo lộn.

Hứa Đông Như lại là nhà thiết kế đồ da của DZ, chuyên quản lý đồ da.

Không có một nhà thiết kế nào có thể chịu đựng việc bị vu oan là người sao chép, càng không thể chịu đựng được, việc bị người khác sao chép tác phẩm của mình.

Đối với Hứa Đông Nhược mà nói, cô không thể chịu đựng được nhất, chính là Hứa Đông Như lặp đi lặp lại nhiều lần, giẫm đạp tôn nghiêm cùng điểm mấu chốt của cô.r

Hít sâu một hơi, cô khép máy tính lại, từ trên ghế đứng dậy, tận lực tâm bình khí hòa mà nói với vị kia phu nhân nhà giàu: “Tôi có thể bảo đảm với ngài, tôi tuyệt đối không sao chép, tôi cũng xin hứa hẹn, nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời vừa lòng.”

Nói xong, cô từ chồng giấy tờ, lấy ra một văn kiện, bước nhanh rời khỏi Tứ Phương.

Thời tiết bên ngoài nóng bức, mặt trời giống như bếp lò nung nóng mặt đất. Trong lòng Hứa Đông Nhược cũng đang chứa một ngọn lửa đang thiêu đốt, bước chân vừa mau vừa gấp, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt Hứa Đông Như, sau đó đem cô ta đè trên mặt đất đánh một trận.

Thời điểm khi cô tới đây, đem xe đậu ỡ bãi đỗ xe khu thương mại gần đó.

Khu thương mại đang mở điều hòa, vừa bước vào liền có gió lạnh ập vào mặt.

Trong hoàn cảnh nóng bức hưởng thụ nhiệt độ như thế này, xác thật có thể khiến tâm thái con người chịu ảnh hưởng, cực nóng khiến người nóng nảy, chuyển đến nơi có nhiệt độ thấp, lại có thể làm người ta dần dần bình tĩnh lại.

Đi đến lối vào bãi đỗ xe, Hứa Đông Nhược bỗng nhiên ý thức được một việc, Hứa Đông Như là nhà thiết kế của DZ, hiện tại nếu cô tới DZ tìm Hứa Đông Như tính sổ, thì đồng nghĩa với việc tìm DZ tính sổ, vậy sẽ làm Trịnh Bất Phàm khó xử, cho nên chuyện này không thể nháo lớn, càng không thể từ phía cô ra mặt, công khai vạch trần Hứa Đông Như sao chép, mà là yêu cầu nội bộ DZ giải quyết.

Lui một bước mà nói, cho dù cô tự mình vạch trần hành vi Hứa Đông Như sao chép, cũng nên báo trước cho Trịnh Bất Phàm.

Suy nghĩ cẩn thận điều này, Hứa Đông Nhược dừng bước, trước hít sâu mấy hơi, khống chế một chút cảm xúc của bản thân, sau đó xoay người trở về khu thương mại, tìm một góc không người, lấy di động gọi cho Trịnh Bất Phàm.

Rất nhanh, Trịnh Bất Phàm nhận điện thoại. Hứa Đông Nhược không có nổi trận lôi đình, mà thực bình tĩnh đem chuyện này nói cho Trịnh Bất Phàm.

Cuối cùng, cô nói: “Em vốn là muốn đi công ty các anh đánh cô ta một trận, sau đó nghĩ lại, có anh ở đó, em không cần thiết để chính mình ra tay.”

Cô tin tưởng Trịnh Bất Phàm, hắn nhất định sẽ không để cô chịu ủy khuất.

Trịnh Bất Phàm chờ cô kể xong toàn bộ, anh mới mở miệng, từng câu từng chữ hứa hẹn: “Anh đại diện toàn bộ DZ cam đoan với em, nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”

Anh là lấy thân phận chủ tịch DZ cùng cô nói chuyện, mà không phải người yêu, bởi vì chuyện này không phải ân oán cá nhân, mà là vẫn đề sao chép giữa xí nghiệp và nhà thiết kế.

DZ tuyệt đối không cho phép loại chuyện này phát sinh.

Hứa Đông Nhược hiểu rõ ý của Trịnh Bất Phàm, trả lời: “Trịnh tổng, em tin tưởng anh.”

Trịnh Bất Phàm ngữ khí ôn hòa lại kiên định: “Anh cũng tin tưởng em.”

Đối với cô mà nói, có những lời này là đủ rồi.

Hứa Đông Nhược nói: “Giờ em sẽ đem bản phác thảo thiết kế chuyển cho anh.”

Sau khi cúp máy, cô tìm một tiệm photo, dùng máy fax đem toàn bộ bản thảo thiết kế chuyển cho Trịnh Bất Phàm.

Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, trong tiệm có không ít học sinh tới đóng sách.

Lúc cô chuyển xong, đang đứng ở một bên sửa sang lại giấy tờ, có hai chị em đi vào trong tiệm, cô chị bộ dáng có vẻ 13 - 14 tuổi, cô em chỉ có trên dưới sáu bảy tuổi.

Trông hai chị em mối quan hệ không tệ. Cô chị vẫn luôn nắm chặt tay em, giống như sợ cô em chạy loạn, lo lắng cô em sẽ đi lạc.

Cô chị đang chờ đóng sách, cô em nhỏ giọng hỏi: “Lát nữa chúng ta có thể đi mua kem ăn được không chị?”

Cô chị ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn: “Ba mẹ đang ở bên ngoài!”

Cô em sửng sốt, xoay người hướng tới cửa tiệm chạy đi. Cô chị lập tức đuổi theo, vỗ vào gáy cô em: “Trời ạ, em thật là ngốc! Lừa em đó! Ba mẹ không có ở bên ngoài!”

Hứa Đông Nhược cả người cứng đờ.