Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 45

Hai nhóm học sinh cãi nhau càng kịch liệt, thấy phát sinh sự việc sinh viên ẩu đả đánh nhau, thân là một người trưởng thành duy nhất ở đây, Hứa Đông Nhược cảm thấy mình cần phải đi giải quyết chút mâu thuẫn của học sinh.

Cô đi tới giữa hai nhóm học sinh của hai học viện, không để ý tới em trai cô, mà là hỏi một học sinh khác: “Các em ở học viện nào.”

Học sinh kia còn tưởng cô là giáo viên, trong nháy mắt liền trở nên ngoan ngoãn. Đứng đằng trước nữ sinh mặc sườn xám trả lời: “Học viện mỹ thuật.”

Ngày xưa lúc cô đi học cô cũng là sinh viên của học viện mỹ thuật, cảm thấy khó hiểu cô hỏi: “Các em học ở học viện lớn như vậy, tại sao còn cần tới giảng đường này diễn tập sao?”

“Đúng vậy!” Cô vừa dứt lời, các học sinh của học viện kiến trúc liền bắt đầu liên thanh phụ họa.

Nữ sinh kia đỏ mặt giải thích: “Học viện chúng em gần đây có triển lãm tranh của sinh viên, mọi nơi trong sân đều bị chiếm hết rồi.”

Hứa Đông Nhược hỏi: “Các em sao không đi đại sống*?”

*Đại sống là chỉ các trung tâm hoạt động ở môi trường đại học.

Không phải cô không thiên vị em mình mà là từ lúc cô học đại học thường sử dụng quy tắc chính là có đặc quyền ưu tiên và không đặc quyền, đồng thời có những đặc quyền dựa theo thứ tự đến trước và đến sau mà sử dụng giảng đường.

Đổng Tiêu Lộ vừa rồi nói câu kia không sai, hiện tại học viện kiến trúc có đặc quyền, do sinh viên học viện kiến trúc tới trước, nên bọn họ liền có quyền được ưu tiên sử dụng.

Nữ sinh kia lại giải thích lần nữa: “Nhưng đại sống không mở cửa ạ.”

Hứa Đông Nhược hỏi lại: “Thế một chân không đá văng cửa được sao?”

Học sinh học viện mỹ thuật cùng học viện kiến trúc đồng thời ngậm miệng không tiếng động… Giáo viên này, quá ngang tàng rồi.

Xem phản ứng này của các học sinh, Hứa Đông Nhược có điểm chột dạ, Nhược Nhược hỏi câu: “Đại sống đổi cửa rồi à?” Cửa đại sống lâu năm không tu sửa, năm đó lúc cô đi học chính một chân cô đá văng.

Nữ sinh vẻ mặt khó xử: “Không đổi, thật ra không đổi, nhưng có khóa.”

Hứa Đông Nhược: “Chị nghĩ em một chân đá văng cửa là được.”

“...”

Sợ nhất là bầu không khí bỗng nhiên yên lặng.

Hứa Nhược Hồi đứng ở phía sau chị mình, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây là phá hoại của công…”

Hứa Đông Nhược thở dài, không kìm được mà nghĩ thầm: “Hiện tại học sinh cũng quá rụt rè đi, cửa cũng không dám đạp.” Sau đó cô lấy điện thoại, đối với nữ sinh ở học viện mỹ thuật kia nói: “Em đợi chút, chị gọi điện thoại cho thầy Từ của các em.”

Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh Từ Đón Gió được nhà trường trực tiếp mời làm giáo viên. Hứa Đông Nhược năm đó cũng là bạn cùng lớp với Từ Đón Gió khi còn đi học, hơn nữa vì mối quan hệ bắc cầu này, cho nên Từ Đón Gió vẫn bằng lòng cho cô mặt mũi.

Trong điện thoại, Hứa Đông Nhược đem tình huống nói đơn giản chút cho Từ Đón Gió, sau đó đưa điện thoại cho nữ sinh kia: “Các em nghe điện thoại của thầy giáo đi.”

Nữ sinh đem điện thoại tới bên tai, lẳng lặng mà nghe trong chốc lát, cười tươi nói: “Được, cảm ơn thầy Từ!” Sau khi tắt điện thoại, cô vui vẻ mà nói với các học sinh phía sau: “Thầy Từ nói thầy sẽ đi phòng giáo vụ tìm chìa khóa giúp chúng ta, để chúng ta có thể vào đại sống.”

Một nhóm học sinh bắt đầu hoan hô nhảy nhót.

Vấn đề đã giải quyết hoàn mỹ, học sinh học viện mỹ thuật vui vẻ mà rời đi.

Hứa Nhược Hồi hướng tới chị mình giơ ngón tay cái lên, bắt đầu khen: “Chị, chị thật lợi hại, trí tuệ với xinh đẹp đều có cả hai, quả thực là tiểu tiên nữ giáng trần!”

Hứa Đông Nhược liếc mắt nhìn cậu: “Tiểu tiên nữ?”

Hứa Nhược Hồi vội vàng sửa miệng: “Đại tiên nữ!”

Hứ, này còn kém chẳng là bao.

Sau đó Hứa Nhược Hồi đối với “Sơn Bá ca ca” giới thiệu: “Này là chị hai em.”

Gương mặt Đổng Tiêu Lộ có chút hơi đỏ lên, trong khí sắc, mang theo vài phần kinh ngạc lẫn ngoài ý muốn, lại mang theo vài phần xấu hổ chịu không nổi, dù sao khuôn mặt là biểu cảm một lời khó có thể nói hết.

Hứa Đông Nhược giống như là trước nay chưa thấy qua Đổng Tiêu Lộ, mang theo ý tốt vươn tay ra: “Chào cậu, tôi là Hứa Đông Nhược.”

Đổng Tiêu Lộ do dự hai giây, bắt lấy tay Hứa Đông Nhược: “Tôi tên Đổng Tiêu Lộ.”

Chờ 2 người tự giới thiệu xong, Hứa Nhược Hồi nói với Đổng Tiêu Lộ: “Đi thôi anh Sơn Bá, tiếp theo chúng ta đi tập luyện?”

“Ờ.” Đổng Tiêu Lộ không nói thêm cái gì nữa, xoay người đi, bước chân rất nhanh.

Khi có một nhóm người đi vào phía bên trong giảng đường, Hứa Đông Nhược cố ý bước chậm lại, đi ở phía cuối đám người, Hứa Nhược Hồi cũng đành phải bước chậm theo, để đi theo bên cạnh chị cậu.

Lúc sau, chờ người phía trước xê ra được một đoạn ra lớn, giọng nói của Hứa Đông Nhược đặc biệt nhỏ hỏi: “Người kia là bạn gái em hả?”

Hứa Nhược ngơ một hồi: “Ai cơ?”

Hứa Đông Nhược: “Sơn Bá ca ca đó.”

Hứa Nhược hồi: “Không phải.”

Hứa Đông Nhược: “Chị thấy quan hệ của hai người cũng khá tốt.”

Hứa Nhược hồi: “Hai bọn em là cặp đôi trong kịch, mỗi ngày cùng nhau luyện tập, quan hệ đương nhiên phải tốt.”

Hứa Đông Nhược truy hỏi: “Hai người luyện tập với nhau trong bao lâu?”

Hứa Nhược Hồi suy nghĩ, đáp: “Thời gian cũng không lâu, hơn nửa tháng nhỉ? Hai mươi mấy ngày?”

Theo lý thuyết hai mươi mấy ngày là thời gian không tính là quá dài, nhưng nếu mỗi ngày đều ở bên nhau, xác thật là đủ dài, huống chi còn đóng vai cặp đôi.

“Lâu ngày sinh tình” cái từ này không phải là không có đạo lý.

Chẳng trách từ khi cô dọn đi, ở nơi đó từ lúc có Đổng Tiêu Lộ thì Trịnh Bất Phàm cũng không trở về, xem ra không phải bởi vì chán ghét cô ấy, mà bởi vì trường học có việc bắt buộc anh về nhà trễ hơn.

“Em cảm thấy cô gái này thế nào?” Hứa Đông Nhược lại hỏi.

Hứa Nhược hồi: “Còn trẻ con lắm, tuy rằng đôi khi có chút nũng nịu, nhưng về cơ bản cũng ổn, hay nói lý lẽ. Hơn nữa, có cô gái nào không có tính trẻ con chứ, cô ấy nũng nịu cũng bình thường,”

Hứa Đông Nhược ý tứ sâu xa “Ồ~” một tiếng.

Sau khi đi vào giảng đường, hai chị em liền tách ra, Hứa Nhược Hồi trở về trên sân khấu cùng các bạn học cùng nhau diễn tập, Hứa Đông Nhược xuống dưới đài thính phòng ngồi.

Trên sân khấu đèn đuốc sáng trưng, nhưng thính phòng bao trùm một mảng tối tăm.

Trước hết nội dung diễn tập là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cuối cùng một màn: Hóa điệp

Hứa Đông Nhược ngồi ở thính phòng xem trong chốc lát, cảm thấy đám trẻ này diễn không tồi, đặc biệt là “Sơn Bá ca ca” phối hợp diễn vai cùng “Anh Đài muội muội”, tạo nên bầu không khí vô cùng ám muội, ngọt ngào!

Đang lúc cô nhìn đến Lương Sơn Bá đến Chúc gia cầu thân thất bại, hết sức buồn bực không vui mà cùng Chúc Anh Đài chia lìa, thì điện thoại vang lên, là Trịnh Bất Phàm gọi điện thoại tới.

Hứa Đông Nhược vội vàng nhận điện thoại: “Anh đến đâu rồi?”

Trịnh Bất Phàm trả lời: “Đã đến giảng đường rồi.”

Hứa Đông Nhược: “Giờ em ra đón anh liền”

Trịnh Bất Phàm đứng ở cửa giảng đường chờ cô, Hứa Đông Nhược hưng phấn mà chạy vụt tới chỗ anh, cười hì hì nói: “Anh đoán xem vừa rồi em thấy ai?”

Trịnh Bất Phàm đoán không ra: “Ai vậy?”

Hứa Đông Nhược: “Đổng Tiêu Lộ!”

Trịnh Bất Phàm kinh ngạc nói: “Cô ấy cũng diễn tập ở đây?”

Hứa Đông Nhược gật gật đầu: “Cùng với em trai em! Em trai em diễn Chúc Anh Đài, cô ấy diễn Lương Sơn Bá, rất có nội tâm!”

Trịnh Bất Phàm: “Hai người bọn họ đang yêu đương?”

Hứa Đông Nhược: “Còn không có.”

Trịnh Bất Phàm bị cô chọc cười: “Cái gì mà kêu còn không có?”

Hứa Đông Nhược: “Chính là nhanh quá đó!”

Trịnh Bất Phàm nghĩ Đổng Tiêu Lộ người này làm trời làm đất tìm người có năng lực, trầm mặc một lát, thẳng thắng nói: “Em trai em quả thật không bình thường.”

Hứa Đông Nhược trừng anh một cái: “Không được nói em trai em như vậy.”

Trịnh Bất Phàm nhẹ nhàng nhéo gương mặt cô: “Em sửa lời nhanh thật đấy.”

Hứa Đông Nhược: “Đây là thói quen của em.”

Trịnh Bất Phàm cau mày nhẹ: “Vậy sao trước kia em không đề cập gọi anh là chồng?”

Hứa Đông Nhược hé mắt nhìn anh: “Anh là anh trai, em sao có thể gọi anh là chồng, này không phải lσạи ɭυâи sao?”

Trịnh Bất Phàm: “...”

Chờ Hứa Đông Nhược dẫn theo Trịnh Bất Phàm quay lại, lúc đó trên sân khấu biểu diễn đã tiến hành đến đoạn Lương Sơn Bá bệnh chết, Chúc Anh Đài gả chồng.

Hai người ngồi ở trung tâm thính phòng. Hứa Đông Nhược lo ngại cái tay vịn của ghế làm vướng bận, liền nâng lên, dựa vào người Trịnh Bất Phàm. Trịnh Bất Phàm vòng ôm lấy bả vai cô, đem cô ôm vào trong l*иg ngực của mình.

Hứa Đông Nhược duỗi tay chỉ vào sân khấu nói: “Anh xem vị đại mỹ nữ người đang mặc áo cưới kia? Chính là em trai em! Có phải đặc biệt xứng với Lương Sơn Bá không?”

Tuy rằng Lương Sơn Bá đều xuống đài, nhưng Trịnh Bất Phàm cũng chỉ có thể theo vợ mình nói: “Ừ, xứng.”

Hứa Đông Nhược bỗng nhiên thở dài: “Thật hâm mộ đám học sinh này.”

Trịnh Bất Phàm hỏi: “Hâm mộ cái gì?”

Hứa Đông Nhược ngước mắt nhìn anh, u ám mà nói: “Hâm mộ bọn họ có thể yêu đương ở đại học.”

Trịnh Bất Phàm biết cô có ý gì, cố ý ngắt câu cô: “Yêu đương ảnh hưởng học tập.”

“Anh nói dối!” Hứa Đông Nhược giơ tay đánh anh một cái: “Nếu không phải bởi vì anh bỏ lỡ em nhiều năm như vậy, em đã sớm làm mẹ, con bây giờ đã có thể mua nước tương được rồi!”

Trịnh Bất Phàm rũ mắt nhìn cô, lời nói ẩn ý: “Giờ sinh vẫn còn kịp, nếu em thật sự sốt ruột, tối hôm nay có thể sinh.”

“Anh mơ đẹp quá nhỉ!” Hứa Đông Nhược tức giận, trừng mắt nhìn anh chất vấn: “Anh mới cai được mấy ngày?”

Trịnh Bất Phàm nhẹ nhàng mở miệng, nghiêm túc trả lời: “Vậy trước đó chúng ta rèn luyện một chút, chờ tới lúc muốn sinh có thể làm lại.”

Hứa Đông Nhược đỏ mặt, vội vàng quay đầu nhìn xem chung quanh có người không, sau đó lại đánh cho anh một cái: “Anh thật không biết xấu hổ!”

Trịnh Bất Phàm nhướng mày nói: “Đêm qua là ai đẩy anh vào phòng vệ sinh? Một hai phải muốn xem thử bồn tắm cùng anh.”

Hứa Đông Nhược bị nói cho đúng tình đúng lý: “Đó là anh dụ dỗ em!”

Trịnh Bất Phàm bất đắc dĩ cười: “Sao lại nói là anh dụ dỗ em nhỉ?”

Hứa Đông Nhược còn rất tức giận mà nói: “Ai mà nghĩ anh tắm rửa xong ra tới chỉ quấn khăn tắm không mặc quần áo đâu?” Không chỉ có cơ bụng, mà còn có đường nhân ngư, một bên dùng khăn lông xoa đầu tóc ướt sũng, ngồi bên cạnh hỏi cô: “Em còn muốn ăn mì chua cay không? Muốn ăn thì anh đi mua cho em.”

Thế này thì nữ nhân nào chịu được?

Cái gì mà ăn mì chua cay? Bây giờ vẫn còn có tâm trạng ăn mì chua cay sao? Mì chua cay có mùi vị đàn ông sao?

Sau đó cô liền đẩy anh vào phòng vệ sinh…

“Về sau anh đừng có mà câu dẫn em.” Hứa Đông Nhược lời lẽ chính đáng nói: “Em là một người phụ nữ đứng đắn đó.”

“Phụ nữ đứng đắn?” Giọng điệu Trịnh Bất Phàm mang hàm ý sâu xa: “Đêm qua rốt cuộc là ai nói còn muốn thử qua trong phòng sách, vườn hoa cùng bể bơi? Em rất d*m nha.”

Nữ nhân cuồng d*m Hứa Đông Nhược: “...”