Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 44

Hứa Nhược Hồi nhỏ hơn Hứa Đông Nhược bảy tuổi.

Lúc Hứa Đông Nhược đi lạc, cô không có em trai, vài năm sau trở về nhà, Hứa Nhược Hồi đã tám tuổi. Hai chị em, hai người đều không biết nhau.

Trong một tháng Hứa Đông Nhược về nhà, cô và em trai gần như không tiếp xúc hay nói chuyện với nhau, đến ngày khai giảng học kỳ mới, em trai cô mới chủ động nói chuyện với cô.

Khi đó cô học lớp 10, buổi tối mười giờ tan học, mười giờ rưỡi mới về đến nhà, tắm rửa đi ngủ cũng đã gần mười một giờ. Đúng lúc này, cửa phòng của cô bị gõ nhẹ. Cô vừa định hỏi là ai, nhưng cô chưa kịp mở miệng, người ngoài cửa đã tự báo tên họ: “Là em, em trai đáng yêu của chị, chị gái thân yêu của em ơi, chị ngủ chưa?”

Giọng nói của đứa trẻ mang theo khí chất trẻ con, nhưng giọng điệu của Hứa Nhược Hồi không che giấu được sự non nớt.

Hứa Đông Nhược từ trên giường ngồi dậy, bật đèn bàn: “Chị chưa ngủ, làm sao vậy?”

Tay nắm cửa nhẹ nhàng chuyển động, cánh cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, Hứa Nhược Hồi chạy vào phòng nhanh như con chuột nhỏ, nhanh chóng đóng cửa lại, động tác đóng cửa vẫn như cũ, hết sức cẩn thận vì sợ gây ồn ào đánh thức những người khác trong nhà.

Hứa Đông Nhược thấy tên gia hỏa này tay trái cầm bài thi và một cây bút chì, tay phải cầm túi đồ ăn vặt, không khỏi bật cười: “Em thi không đạt hả? Tìm chị ký tên à?”

Hứa Nhược Hồi vội vàng đưa ngón trỏ phải lên miệng: ‘Suỵt! Chị nhỏ giọng lại chút!”

Hứa Đông Nhược hạ giọng: “Được, được, chị nhỏ giọng lại.”

Hứa Nhược Hồi thở dài, đi về phía Hứa Đông Nhược thì thầm: “Em không phải là thi không tốt, em thi rất tốt, em được chín mươi điểm.”

Hứa Đông Nhược: “Như vậy thì rất tốt mà? Tại sao không dám cho ba mẹ xem bài thi?’

Hứa Nhược Hồi rất thành thật: “Bởi vì môn toán lần này điểm thấp nhất trong lớp là chín mươi.”

Hứa Đông Nhược: “Từ dưới đếm lên. Vậy nên em thật sự không dám để ba mẹ xem bài thi. Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, học sinh bây giờ giỏi như vậy sao? Chín mươi điểm lại đứng cuối lớp à?”

Hứa Nhược Hồi đi tới bên mép giường, đem đồ ăn vặt trong tay đặt lên bàn bên cạnh, ngoan ngoãn lễ phép nói với Hứa Đông Nhược: “Chị gái yêu dấu, đồ ăn vặt em tặng cho chị đấy.”

Hứa Đông Nhược dở khóc dở cười: “Em đang hối lộ à!”

Hứa Nhược Hồi phản bác lại: “Em đây là Khổng Dung nhường lê*!”

(*)Khổng Dung nhường lê: câu chuyện về kể về Khổng Dung chỉ mới 4 tuổi đã biết nhường cho anh mình quả lê lớn hơn, còn mình nhận lấy quả lê nhỏ hơn. Ý chỉ sự hiếu thảo, hiểu chuyện của một đứa trẻ.

“Cái miệng nhỏ của em lợi hại thật.” Hứa Đông Nhược vén chăn xuống giường, đi tới trước bàn ngồi xuống: “Đưa bài thi của em cho chị, chị ký tên cho em.”

Hứa Nhược Hồi trong nháy mắt vui vẻ nở hoa, lập tức đưa giấy bút cho cô: “Ký tên của mẹ chúng ta đi.” Nói xong cậu còn lấy từ trong túi đồ ăn vặt ra một cuốn sổ nhỏ, mở ra chỉ vào một chữ ký nói: “Mẹ ký tên như vậy nè.”

Hứa Đông Nhược cầm quyển sổ nhỏ lên xem, phát hiện là sổ liên lạc của nhà trường, không khỏi cảm khái: “Em đã chuẩn bị rất đầy đủ đấy nhỉ.”

Hứa Nhược Hồi kiêu ngạo nói: “Ba có nói, muốn làm tốt công việc thì trước hết cần phải có sự chuẩn bị”.

Hứa Đông Nhược: “Nhân tài, đứa nhỏ này quả là nhân tài.”

“Chị tìm cảm giác trước đã.” Cô lấy trong ngăn kéo ra một cuốn sổ, bắt chước chữ ký của mẹ, ký mấy chữ Lâm Xảo Thiến lên vở, cảm giác không sai biệt lắm, nhìn Hứa Nhược Hồi hỏi: “Được không?”

Hứa Nhược Hồi gật gật đầu: “Được, được!” Cậu cũng không quên nịnh nọt: “Wow, chị ơi, chị thật lợi hại!”

Hứa Đông Nhược không hùa theo cậu, vừa ký bài thi vừa đáp: “Được rồi, đươc rồi, đừng dùng lời ngon ngọt lừa chị nữa.” Ký xong, cô trả giấy bút cho tiểu quỷ: “Đi thôi, nhanh lên. Quay trở lại giường ngủ nào.”

Hứa Nhược Hồi háo hức nhìn cô: “Sau này em còn có thể đến tìm chị không?”

“Không được.” Hứa Đông Nhược không hề thương lượng: “Chuyện một khi bại lộ, hai chúng ta đều gặp rắc rối đấy.”

Hứa Nhược Hồi: “Em thề với chị, em tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội giống như chị cả, càng sẽ không bao giờ phản bội chị!”

Hứa Đông Nhược vừa nghe đã biết chuyện, liền hỏi: “Chị cả làm sao vậy? Bây giờ chị ấy không có ở nhà.” Hứa Đông Như được nhận vào Đại học Trung Sơ đến Quảng Châu học đại học.

Hứa Nhược Hồi phẫn nộ nói: “Chị ấy thật hư! Có một lần em nhờ chị ấy ký tên, nhưng chị ấy không ký cho em. Chị ấy còn méc mẹ, hại em bị mẹ mắng một trận.”

Hứa Đông Nhược: “Chỉ vậy thôi sao? Chị ấy không chừng làm vậy là vì tốt cho em đó?

“Chị ấy mới không phải, chị ấy nhất định là cố ý!” Đứa nhỏ không giấu được chuyện, có thể phân biệt rõ ràng phải trái thiện ác, hơn nữa có thể cảm nhận được ai đối tốt với mình, ai đối với mình không tốt.

Em ấy nói: “Chị có thể đã không gặp được em rồi. Có một lần bố mẹ đưa em và chị ấy đi thăm ông bà nội ở Thâm Quyến. Bà nội muốn ăn sầu riêng, em muốn ăn kem. Mẹ bảo chị ấy đưa em đi siêu thị mua, kết quả chị ấy thế mà lại để em ở siêu thị, nếu không phải trí nhớ của em tốt, nhớ đường về nhà bà nội, bây giờ chị sẽ không nhìn thấy em!”

Hứa Đông Nhược khẽ nhíu mày, cảm thấy chuyện này hình như có hơi quen.

“Chuyện này xảy ra khi nào?” Cô hỏi.

Hứa Nhược Hồi: “Chính là hồi Tết Nguyên Đán.”

Hứa Đông Nhược: “Chuyện này sao em không nói cho ba mẹ biết.”

Hứa Nhược Hồi: “Em nói rồi, về nhà em liền có nói với ba mẹ, nhưng chị ấy ngược lại còn tố cáo em, nói em không nghe lời, chạy loạn trong siêu thị, một mình đi lạc. Bà nội thấy phiền phức, chỉ nói chuyện với chị cả, còn nói em là nói dối. Em ghét bà nội, bà rõ ràng chính là thiên vị chị ấy, nhưng bà vẫn khăng khăng nói rằng ba mẹ và bà ngoại thiên vị em, nói rằng em bị chiều hư, chị ấy mới là được bà nội chiều hư, chị cả là xấu xa nhất!”

Hứa Đông Nhược hỏi: “Sao lại xảy ra chuyện này?"

Hứa Nhược Hồi lắc đầu: "Chuyện này em về nhà có nói với bà ngoại, bà ngoại tin tưởng em, dặn em không được ra ngoài một mình với chị cả. Bà ngoại cũng không thích chị ấy, bà ngoại còn nói chị cả gian xảo, còn nói đều là do bà nội nuôi chị ấy lệch lạc. Bà ngoại không thích bà nội, bà nội cũng không thích bà ngoại, hai người không ưa nhau. Nhưng em thích bà ngoại, em không thích bà nội.”

Hứa Đông Nhược: “Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu tử này thật là lợi hại, nói vài câu đã biểu đạt rõ ràng quan hệ gia đình, cô vội vàng dặn dò: “Chuyện này em không nói cho chị ấy biết chứ.”

Hứa Nhược Hồi đáp: “Em đâu có ngốc như thế? Nào có ai nói xấu trước mặt người khác, em chỉ nói xấu sau lưng chị ấy thôi.”

Hứa Đông Nhược: “Em ở sau lưng nói xấu người ta còn tỏ ra rất hợp tình hợp lý sao?”

Hứa Nhược Hồi trả lời: “Dù sao em cũng không thích chị cả, nếu lần đó không có lựa chọn nào khác, em sẽ không nhờ chị ấy ký tên đâu.” Cậu bé nhỏ giọng nói tràn đầy hối hận: “Ôi, không bằng em trực tiếp đi gặp mẹ, tìm chị ấy hậu quả còn thảm thiết hơn.”

Hứa Đông Nhược tức giận: “Em còn không lo chăm chỉ học tập? Nếu em đứng đầu lớp còn cần nhờ người khác ký hộ sao?”

Hứa Nhược Hồi: “Chị nói thì đơn giản! Chỉ cần muốn là có thể đứng nhất sao?”

Hứa Đông Nhược: “Đứng cuối bảng cũng rất khó, em không phải cũng làm được sao?”

Hứa Nhược Hồi lại thở dài, có chút buồn bã nói: “Kỳ thực em cũng không phải đứng chót bảng, là bạn cùng bàn em mới đúng, nhưng lần này bạn ấy bị tiêu chảy không đến được, cho nên em là đứng chót bảng.”

Hứa Đông Nhược bất lực: “Không còn gì để nói, thật sự không còn gì để nói.”

Sau khi lấy được chữ ký của phụ huynh thành công, Hứa Nhược Hồi liền vui vẻ rời đi.

Trong suốt quãng thời gian học tiểu học của Hứa Nhược Hồi, Hứa Đông Nhược thường thay mẹ ký tên cho cậu. Khi Hứa Nhược Hồi vào cấp 2, Hứa Đông Nhược không phải ký thay cậu nữa mà là thường xuyên thay mẹ được thầy hiệu trưởng mời uống trà. Mãi đến khi Hứa Nhược Hồi học cấp ba, cậu mới nhận ra mình phải học hành chăm chỉ, Hứa Đông Nhược mới hoàn toàn tự do.

Hứa Nhược Hồi năm nay hai mươi tuổi là sinh viên năm thứ hai khoa Kiến trúc trường Đại học Tây Phụ.

Thứ bảy này đến lượt Hứa Đông Nhược được nghỉ ngơi, nhưng cô ở nhà không có việc gì làm, buổi sáng vẫn đi làm như thường lệ, hai giờ chiều cô lên đường, đi đến trường để xem buổi tổng duyệt vở kịch của em trai cô.

Trên đường đi, cô nhận được điện thoại của Trịnh Bất Phàm.

“Bây giờ em đang ở đâu?” Giọng nói của Trịnh Bất Phàm vẫn dịu dàng như ngày nào.

Hứa Đông Nhược đáp: “Đến đại học Tây Phụ xem em trai của em diễn tập.”

“Lát nữa anh đến đón em.”

Buổi tối muốn ăn cơm cùng nhau.

Hứa Đông Nhược hỏi: “Anh không bận sao?”

Trịnh Bất Phàm: “Buổi chiều không bận.”

Hứa Đông Nhược do dự một chút, nhưng vẫn quyết định nhắc nhở anh: “Em trai của em, em ấy chỗ nào cũng tốt, nhưng hồi nhỏ em ấy quá nghịch ngợm, hành vi cử chỉ có chút không bình thường.”

Trịnh Bất Phàm không khỏi bật cười: “Có người nói như vậy với em ruột mình sao?”

Hứa Đông Nhược suy nghĩ một chút: “Chốc lát anh có muốn đến xem diễn tập không?”

Trịnh Bất Phàm: “Ừm.”

Hứa Đông Nhược tưởng tượng ra Chúc Anh Đài cao 1m85 trong đầu, thở dài: “Anh nhìn em ấy đi thì biết.”

Vừa đi vừa nghe điện thoại, chỉ chốc lát đã đến cửa phía Nam đại học Tây Phụ. Hứa Đông Nhược cúp điện thoại, bước vào cổng trường đi thẳng đến giảng đường của trường.

Hồi đó cô cũng học ở Đại học Tây Phụ nên rất quen thuộc với môi trường trong khuôn viên nên biết phải đi đâu.

Khi đến giảng đường của trường, cô thấy một nhóm người với đủ loại trang phục lòe loẹt đang đứng chật kín ở lối vào giảng đường, khi đến gần hơn, cô mới thấy có hai nhóm người, một đám người đứng ở bên trong cửa, chặn cửa không cho đám người bên ngoài vào. Một đám người đứng ở ngoài cửa, hùng hổ muốn xông vào bên trong.

Rõ ràng, hai nhóm đã xảy ra tranh cãi quyền sử dụng giảng đường.

Loại chuyện này khi cô còn đi học thường xuyên xảy ra, hơn nữa vẫn là vấn đề giao tiếp kém từ cố vấn, cố vấn của trường đại học này cho phép học sinh của trường này sử dụng giảng đường, đồng thời cố vấn của một trường đại học khác cũng cho phép học sinh từ trường của họ được sử dụng giảng đường này, sinh viên của cả hai trường đều có quyền, nhưng chỉ có một giảng đường, vì vậy không có gì lạ khi họ đánh nhau.

Nhóm sinh viên đứng trong cửa đều mặc trang phục cổ xưa, có một người nổi bật nhất trong số họ, cả người cao ráo, có thể nói là hạc giữa bầy gà, đầu đội tóc mây giả, mặc áo cưới đỏ rực, trang điểm tinh xảo, tinh tế, mi như núi xa, mắt như nước mùa thu, môi đỏ như son, một cái nhăn mày hay cười đều là toát ra vẻ mị hoặc.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, Hứa Đông Nhược sửng sốt, đây không phải là em trai cô sao?

Một nhóm người đứng ngoài cửa mặc trang phục từ thời Trung Hoa Dân Quốc, người này đều phẫn nộ hơn người kia, thậm chí còn có người còn lớn tiếng chửi bới.

Hứa Nhược Hồi hoang mang vung ngón tay hoa lan xuống, nhỏ giọng nói: “Cậu cho dù có chửi to hơn? Tôi cũng không cho cậu vào đâu, hừ!”

Ngoài cửa có một nam sinh càng thêm cáu kỉnh, chỉ vào chóp mũi Hứa Nhược Hồi mắng: “Tên biếи ŧɦái chết tiệt, cậu có phải muốn đánh nhau hay không?”

Hứa Nhược Hồi hoàn hồn sắc mặt trầm xuống, hung ác trừng mắt nhìn thiếu niên kia một cái, liền trở lại giọng trầm như thường ngày: “Mẹ nó, nếu dám nói lão tử là biếи ŧɦái một lần nữa, có tin tôi đánh chết cậu không!”

Người nóng nảy mắng chửi kia không ngờ “Chúc Anh Đài” lại kiêu ngạo như vậy, lập tức im miệng.

Ngay sau đó, một cô gái mặc sườn xám đứng ngoài cửa tiếp lời người đàn ông nóng nảy giận dữ hét lên: “Sao các người lại vô lý như vậy? Tại sao các người lại cướp đi giảng đường của chúng tôi?”

Lúc này, một cô gái cũng từ trong cửa bước ra, cô gái này ăn mặc giống con trai, đầu đội vương miện ngọc, tóc búi cao, mặc áo bào, nhìn như thư sinh thanh tú nhưng ăn nói rất bá đạo: “Cướp giảng đường của các người là có ý gì? Chúng tôi cũng được cố vấn cho phép! Nếu ai cũng có quyền, vậy hẳn chúng ta nên theo thứ tự đến trước diễn tập trước, vì chúng tôi đến trước nên giảng đường này là của chúng tôi!”

Hứa Nhược Hồi vỗ nhẹ vai bạn học nữ, nhướng mày nhìn cô, nũng nịu nói: “Sơn Bá ca ca, nói hay lắm!”

Dù chiều cao của “Sơn bá ca ca” chỉ đến vai “Anh Đài muội muội” nhưng cô vẫn toát lên vẻ tự tin.

Muội yên tâm, hết thảy mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của huynh.

Hứa Đông Nhược càng thêm khó hiểu, vở kịch này là toàn bộ thành viên phải thế vai sao? Còn cái vị “Sơn Bá ca ca” nhìn có chút quen mắt?

Ôi trời, đây chẳng phải là Đổng Tiểu Lộ, Đổng đại tiểu thư sao?