Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 42:

Sau khi dọn dẹp xong xuôi mộ ông nội, Hứa Đông Nhược và Trịnh Bất Phàm cũng không ngay lập tức trở về Đông Phụ mà lái xe về Nam Thành, dạo một vòng quanh huyện thành.

Đầu tiên họ đã đi đến nhà ga xe lửa cũ - đó cũng chính là nơi mà họ gặp nhau.

Ở Nam Thành giờ đây đã xây dựng một nhà ga đường sắt cao tốc mới hơn nhiều so với mười năm trước, và hầu hết các chuyến tàu sẽ dừng lại ở ga đường sắt cao tốc, do đó xe cộ qua lại ở ga cũ ngày càng thưa thớt, ngày càng xuống cấp, thậm chí cả nhà ga trước quảng trường đã trở nên đổ nát.

Hứa Đông Nhược không khỏi xúc động nói: “Em nhớ lần đầu tiên đến Nam Thành là khi còn bé, em cảm thấy nơi này siêu lớn, bây giờ tại sao càng nhìn càng thấy nhỏ.”

Trịnh Bất Phàm trả lời: "Lúc đó em bao nhiêu tuổi?”

Hứa Đông Nhược: “Hơn sáu tuổi. Em nhớ có rất nhiều người chen chúc ở cổng nhà ga xe lửa, em không thể tìm thấy ba mẹ, và sau đó thì òa khóc.”

Trịnh Bất Phàm cười trả lời: “Em khóc sao? Khi ấy đang băng qua đường, thiếu chút nữa đã bị xe đâm.”

Hứa Đông Nhược không phục: “Em có thể ngốc như vậy sao? Do em sợ quá, không để ý đến việc qua đường nữa!”

Trịnh Bất Phàm vừa nhớ lại vừa nói: “Anh nhớ em lúc đó vẫn còn khóc, khuyên thế nào cũng vô dụng, sau đó cho em một cái bánh nướng, em mới ngưng.”

Hứa Đông Nhược nhìn con đường ảm đạm ngoài cửa sổ, thở dài: “Hiện tại ngay cả người bán bánh nướng cũng chẳng thấy đâu.”

Sau đó, họ đi tới Quảng trường Nam Thành, nơi họ luôn đến để xem pháo hoa vào dịp Tết Nguyên Tiêu. Quảng trường trông cũ hơn nhiều so với trước đây, giống như một ông già, cơ thể ngày càng teo tóp, khuôn mặt tiếp tục già đi, không còn trẻ trung như trước đây.

Cuối cùng đi đến ngôi trường cũ của họ. Trường học không thay đổi nhiều.

Trường trung học cơ sở và trung học phổ thông chỉ cách nhau đúng một bức tường. Bây giờ là một giờ rưỡi chiều, đó là thời gian học sinh đi học, cổng trường chật kín những học sinh mặc đồng phục của trường Trung học Nam Thành. Họ tràn đầy sức sống, với hơi thở của tuổi trẻ và thanh xuân, khiến cho người người khao khát và ghen tị.

Trịnh Bất Phàm đậu xe gần trường, sau đó hai người bọn họ đi bộ đến cổng trường.

Vừa đến giờ tan học, các quán hàng rong trước cổng trường vô cùng đông đúc. Hứa Đông Nhược vốn định đi mua một ít Oden về ăn, lúc đi tới cửa hàng, từ bên trong một cặp chị em sinh đôi đi ra.

Hai chị em trông giống nhau như đúc, giống như được đúc ra từ một khuôn, nhưng kiểu tóc không giống nhau, một người cột đuôi ngựa cao, người còn lại có kiểu búi tóc đáng yêu.

Nhưng khi hai người họ sánh vai từ trong cửa hàng đi ra, cô gái buộc đuôi ngựa bỗng nhiên “Ai da” một tiếng, vội vàng hoảng hốt nói với cô em búi tóc: “Ôi, chị quên cầm túi xách mất rồi! Em đi học trước đi, giúp chị xin nghỉ với giáo viên, chị phải về nhà và lấy túi!”

Dứt lời, người chị vội vã chạy đi.

Hứa Đông Nhược sửng sốt, không hiểu sao cảm thấy câu nói này có chút quen tai, chỉ là không nhớ rõ mình đã nghe qua khi nào và ở đâu.

Trịnh Bất Phàm nhận ra sự khác thường của cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Hứa Đông Nhược cũng không biết nên nói như thế nào, thuận miệng trả lời: “Hai người là chị em song sinh, bộ dạng giống nhau như đúc.”

Trịnh Bất Phàm có ý tứ hỏi: “Em thích cặp song sinh?”

Hứa Đông Nhược: “Ai mà lại không thích cặp song sinh chứ?”

Trịnh Bất Phàm suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nói: “Xác suất sinh đôi là quá nhỏ, nếu đứa con đầu lòng của chúng ta không phải sinh đôi, muốn sinh con thứ hai cũng được.”

Hứa Đông Nhược: “...” Anh suy nghĩ thật là chu đáo.

Thăm xong trường học, hai người liền lái xe trở về, khoảng 5 giờ chiều là đến Đông Phụ. Vương Dũng vốn còn muốn ở lại với hai người bọn họ một đêm nhưng hai người này ngày hôm sau đều có việc, không thể chậm trễ thời gian thêm nữa, bắt buộc phải ngồi máy bay về ngay trong đêm.

Bất giác bọn họ cũng đã thương lượng xong, chờ Hứa Đông Nhược cùng Trịnh Bất Phàm tổ chức hôn lễ, để cho con gái nhỏ nhắn của Vương Dũng đến làm phù dâu.

Lúc chuyến bay đến Tây Phụ đã là 10 giờ tối. Tài xế của Trịnh Bất Phàm đã sớm chờ ở ngoài sân bay, hai người vừa ra khỏi thì liền ngồi lên xe, chưa đến 11 giờ đã về đến nhà.

Hôm nay là một ngày rất mệt mỏi, tối hôm qua lại không ngủ ngon, Hứa Đông Nhược sau khi về đến nhà cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ngủ, nhưng Trịnh Bất Phàm lại không cho cô ngủ.

Sau khi trở về phòng ngủ, cô đi tắm trước, sau khi ra khỏi phòng tắm, cảm thấy choáng váng. Trịnh Bất Phàm nhìn vậy nhưng đã tự giác chủ động đem đồ đạc của cô từ phòng ngủ đối diện chuyển tới đây.

Phòng thay đồ nhỏ vốn dĩ đã được cô lên kế hoạch để đồ, giờ lại bị anh chiếm mất.

Sau đó cô bỗng nhiên hiểu rõ nguyên nhân lúc trước anh sống chết cũng không cho cô dùng phòng thay đồ, là sợ mình không chuyển được?

Lối đi này cũng quá hẹp rồi!

Hứa Đông Nhược càng nghĩ càng không phục: “Em có nhờ anh chuyển đồ sao?”

Trịnh Bất Phàm đứng ở cửa phòng thay đồ, mặt không đổi sắc: “Tối hôm qua không phải đã nói qua rồi sao?”

Hứa Đông Nhược không sấy tóc, trực tiếp ném khăn lau tóc trong tay qua.

“Ai nói với anh hồi nào?”

Chiếc khăn màu tím nhạt chính xác đập vào ngực Trịnh Bất Phàm, anh nhận lấy chiếc khăn, vừa đi về phía cô vừa ôn nhu nói: “Ngồi lên sô pha, anh lau tóc cho em.”

Hứa Đông Nhược với vẻ mặt kiêu ngạo, mạnh miệng nói: “Đừng hòng lấy lòng em, có lấy lòng cũng vô dụng.”

Nhưng thân thể lại rất thành thật, không chút do dự đi về phía sô pha.

Đúng là miệng chê nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Cô ngồi xuống sô pha ngắn bên trái, vốn tưởng rằng Trịnh Bất Phàm sẽ đứng sau sô pha lau tóc cho cô, kết quả người này không những ôm cô từ sô pha lên, mà còn ngồi xuống ôm lấy cô vào trong lòng.

Hứa Đông Nhược không tức giận.

“Anh thấy có ai lau tóc cho người ta như vậy không?”

Cô ngồi nghiêng trên đùi anh, mặc một bộ đồ ngủ thắt lưng màu xanh đậm, mái tóc dài ướŧ áŧ càng ngày càng đen nhánh, dày đặc như mực, ngọn tóc buông xuống vai, ở xương quai xanh gợi cảm rơi xuống vài giọt nước.

Trịnh Bất Phàm ngước mắt nhìn cô, rất nghiêm túc hỏi: “Vậy thì phải lau như thế nào? Anh không có kinh nghiệm, em dạy anh được không?”

Hứa Đông Nhược: “Em dạy học sẽ có thu phí.”

Trịnh Bất Phàm rất hợp tác với cô: “Mức phí bao nhiêu?”

Hứa Đông Nhược: “Tính phí theo phút, mỗi phút một trăm tệ, anh muốn bao nhiêu phút?”

Trịnh Bất Phàm khẽ nhíu mày: “Bao nhiêu phút cũng được?”

Hứa Đông Nhược không hề phòng bị trả lời: “Em không giới hạn thời gian.”

Trịnh Bất Phàm: “Được, vậy thì trả trước 120 phút.”

Hứa Đông Nhược: “Anh lau tóc có thể lau tận hai tiếng đồng hồ sao?”

Ánh mắt Trịnh Bất Phàm càng thêm nóng rực, giọng nói cũng bắt đầu khàn khàn: “Không chỉ lau tóc, mà còn làm việc khác nữa.”

Hứa Đông Nhược trong nháy mắt hiểu được mình lại bị anh gài bẫy: “Anh không biết xấu hổ!”

Hiện tại có chống cự cũng đã muộn.

Cừu rơi vào miệng sói, con sói sẽ không bỏ qua cho cô.

Bộ đồ ngủ của cô làm bằng lụa, cảm giác trơn trượt, chất lượng mỏng nhẹ, nhẹ nhàng như bông, mặc trên người giống như không mặc, không ảnh hưởng chút nào đến cảm giác của da thịt.

Không bao lâu sau, hơi thở của cô liền trở nên gấp gáp, trên má cũng dần ửng đỏ.

Ngồi nghiêng không tiện lắm, anh ôm cô thay đổi tư thế, để cô ngồi đối mặt về phía mình. Lúc này Hứa Đông Nhược nắm lấy cổ tay anh, vội vàng nói: “Mau đeo bαo ©αo sυ!”

Bao vẫn còn trong vali. Trịnh Bất Phàm hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Bây giờ anh đi lấy.” Anh ôm cô đứng dậy, đặt cô ấy lên giường, bước nhanh trở lại phòng thay đồ.

Hứa Đông Nhược ngồi trên giường, toàn thân mềm nhũn, da thịt trắng hồng. Dây đeo của bộ đồ ngủ đã tuột lúc nào không hay.

Sau khi Trịnh Bất Phàm quay lại, cô đứng dậy vòng quanh cổ anh, lần lượt hôn lên hai má anh, từ đuôi lông mày đến khóe mắt, từ chóp mũi đến môi mỏng, thanh âm bởi vì động tình mà run rẩy, không khí nóng bỏng lên vài độ, hai người chạm vào nhau, lại mang theo sức hấp dẫn cực hạn.

“Không chờ đến lúc chúng ta kết hôn, hiện tại anh lại muốn có con rồi sao.”

“Ừm." Trịnh Bất Phàm đã sắp nổ tung, nhanh chóng đeo xong, đặt cô lên giường.

...

Sáng hôm sau, lúc Hứa Đông Nhược mở mắt ra, bên cạnh đã không còn ai, cô cho rằng Trịnh Bất Phàm xuống lầu nấu cơm, kết quả cầm điện thoại lên nhìn, thế nhưng đã hơn 11 giờ.

Tuy rằng dậy hơi muộn, nhưng thật sự không thể trách cô, đều trách Trịnh Bất Phàm, nếu không phải đêm qua anh làm cô mệt lả đi thì cô cũng sẽ không dậy muộn như vậy!

Sau khi rời giường, cô vội vã dọn dẹp, rồi xách túi xuống cầu thang.

Dì Dương đang nấu cơm, sau khi nghe được tiếng động, quay đầu lại nhìn, là Hứa Đông Nhược, lập tức cười nói: “Cơm đã xong rồi.”

Hứa Đông Nhược cuống cuồng xua tay, vội vàng nói: “Không cần, không cần đâu ạ, cháu không có thời gian ăn cơm, cháu phải nhanh chóng đi làm.”

Dì Dương trả lời: “Không ăn cơm sao được? Nếu không dì bỏ vào hộp cho cháu mang đi làm để ăn? Cháu ráng chờ thêm năm phút nữa thôi.”

Hứa Đông Nhược suy nghĩ một chút, năm phút đồng hồ cũng không quá ảnh hưởng, vì thế gật gật đầu: “Được.”

Dì Dương bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó. ‘Đúng rồi, Bất Phàm còn chuẩn bị quà cho cháu, đặt ở trên bàn trà trong phòng khách, cháu có thể đi xem trước.”

Đôi mắt Hứa Đông Nhược trong nháy mắt sáng lên, lập tức đi vào phòng khách.

Trên bàn trà đặt một hộp hình chữ nhật màu xanh đậm, làm bằng vải nhung, kích thước nhỏ như lòng bàn tay.

Hứa Đông Nhược trong nháy mắt nín thở, ngây thơ lại kích động suy nghĩ: “Không phải là nhẫn kim cương đó chứ?”

Thật là đột ngột nha!

Cô hít sâu vài hơi, Hứa Đông Nhược, phải để cho mình tỉnh táo lại, đè nén sự mừng rỡ trong lòng đi về phía bàn trà, khóe miệng đều nhếch ra tận phía sau tai.

Khoảnh khắc cầm hộp nhẫn kim cương trên tay, cô giật mình một chút, cảm giác không đúng lắm. Sau khi mở hộp ra, cô mới phát hiện ra là mình tưởng tượng thôi, bên trong không phải nhẫn kim cương, mà là chìa khóa xe.

Nhưng sự phấn khích của Hứa Đông Nhược vẫn chưa vì thế mà tiêu tan, bởi vì đây là chìa khóa của xe Porsche.

Trời ơi, cô cảm giác mình trở nên giàu có chỉ qua một đêm!

Sau khi dì Dương nấu xong cơm, dùng hộp cơm đóng gói đồ ăn. Hứa Đông Nhược vai trái đeo túi da nhỏ của mình, tay phải xách hộp cơm, nhẹ nhàng bước xuống lầu.

Đẩy cửa nhà để xe tầng một ra, cô nhìn thấy một chiếc Porsche 911 mới toanh, thân xe màu đỏ, hơn nữa đã có bảo hiểm và biển số xe.

Người đàn ông này mua xe khi nào nhỉ? Trước khi đi Đông Phụ, cô còn chưa nhìn thấy chiếc xe này.

Ngay sau đó cô bỗng nhiên nghĩ lại một chuyện nhỏ xảy ra lúc mình vừa chuyển tới đây. Sáng hôm đó, hai người bọn họ phải ra ngoài làm việc, trước khi đi, Trịnh Bất Phàm đem chứng minh thư của cô theo, nói là muốn đi quản lý đăng ký thông tin chủ sở hữu, nhanh chóng tối hôm đó đem chứng minh thư trả lại cho cô, cho nên cô không nghĩ nhiều.

Không phải là anh đã mua xe cho cô vào ngày hôm đó đấy chứ?

Lúc này, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên. Hứa Đông Nhược lập tức lấy điện thoại ra nghe.

Là Trịnh Bất Phàm gọi tới: “Rời giường rồi sao?”

Hứa Đông Nhược mặt không đổi sắc, tâm trạng không chút thay đổi mà trả lời: “Mấy giờ rồi chứ? Em dậy lâu rồi.”

Trịnh Bất Phàm nở nụ cười: “Thấy quà anh tặng chưa?”

Hứa Đông Nhược còn có chút ngượng ngùng, e thẹn đáp: “Em thấy rồi.”

Trịnh Bất Phàm lại hỏi: "Có thích không?”

Hứa Đông Nhược vẫn thẹn thùng như trước: “Thích.”

“Em thích là được.”

Trịnh Bất Phàm nghiêm túc dặn dò: “Lúc lái xe nhớ chậm một chút, người khác vượt em cũng đừng vượt theo, đừng dại dột đua xe trên đường.”

Hứa Đông Nhược: “...” Đua xe, đua xe sao? Em trong suy nghĩ của anh là loại hình tượng này? Cô gái hoang dã và hư hỏng???

Hít sâu một hơi, cô cực kỳ không phục mà chất vấn: “Anh lấy xe khi nào thế?”

Trịnh Bất Phàm chậm rãi trả lời: “Đêm qua.”

Hứa Đông Nhược nói: “Đó cũng là do anh bắt em đua xe!”

Tựa hồ cảm nhận được chút không phục của cô, Trịnh Bất Phàm nghiêm trang hỏi: “Có cần để anh giúp em nhớ lại một chút không?”

Hứa Đông Nhược hai má đỏ bừng: “Câm miệng, không cần đâu đồ đê tiện!”