Cả hai đều chưa có kinh nghiệm, thử một lúc lâu mới thành công.
Mới nếm thử cảm giác cá nước thân mật, thật không hề dễ chịu, những lời này là nói về Hứa Đông Nhược, cô cảm thấy bản thân thực sự quá đáng thương.
Bắc Giai và Lý Tây Ninh nói một chút cũng không sai, miệng nam nhân, giống như quỷ gạt người, tuyệt đối không thể tin tưởng lời nói ở trên giường của bọn họ!
Càng nghĩ càng bực bội, Hứa Đông Nhược căm giận bất bình mà cầm cánh tay Trịnh Bất Phàm, hung hăng cắn xuống, ở trên tay anh để lại hai hàng dấu răng.
Trịnh Bất Phàm cũng không cản cô, chờ cô cắn đủ rồi, anh nâng cánh tay lên nhìn thoáng qua, cố ý trêu chọc cô: “Em không chỉ có móng tay sắc, răng cũng rất nhọn đó.”
Hứa Đông Nhược nét ửng hồng trên mặt còn chưa lui, giờ lại đỏ thêm vài phần, trừng mắt nhìn hắn, nói: “Anh đáng bị vậy!”
Trịnh Bất Phàm cười, đem cô ôm vào trong lòng ngực, tràn đầy cưng chiều nói: “Ừm, anh đáng bị vậy.”
Hứa Đông Nhược vẫn chưa nguôi ngoai: “Anh là đồ cầm thú, lưu manh!”
Trịnh Bất Phàm nhíu mày: “Rốt cuộc là cầm thú hay là lưu manh?”
Hứa Đông Nhược: “Cả hai!”
Trịnh Bất Phàm: “Nếu không, mình làm thêm lần nữa?”
Vừa rồi lăn lộn cô lâu như vậy, còn chưa đủ sao? Hứa Đông Nhược kinh ngạc: “Không được, đau!”
Trịnh Bất Phàm thở dài, tuy rằng có chút khó nhịn, nhưng vẫn kiềm chế lại: “Được, về nhà lại tiếp tục.”
Hứa Đông Nhược trừng anh một cái, kiêu ngạo nói: “Ai muốn cùng anh tiếp tục? Đến khi về nhà vẫn là ngủ riêng đi, anh ngủ phòng anh, em ngủ phòng em, hai ta nước sông không phạm nước giếng.”
Trịnh Bất Phàm: “Nào có chuyện vợ chồng phân phòng ngủ?”
Hứa Đông Nhược tức giận: “Ai cùng anh là vợ chồng? Anh bớt chiếm tiện nghi của em đi!”
Trịnh Bất Phàm mặt không đổi sắc: “Anh đã ngủ với em, thì phải phụ trách đối với em, không cho em làm vợ sao được?”
Hứa Đông Nhược: “???”
Rốt cuộc là ai ngủ ai?
Trịnh Bất Phàm nghiêm túc: “Bội tình bạc nghĩa cũng không phải là thói quen tốt.”
Hứa Đông Nhược: “Sao trước kia em không phát hiện ra anh là người không biết xấu hổ như vậy nhỉ? Hiện tại anh dùng loại thái độ này nói chuyện với em sao? Anh nên nghe lời của em đi.”
Trịnh Bất Phàm tràn đầy vẻ cưng chiều: “Được, bà xã đại nhân”
Hứa Đông Nhược vừa lòng mà cong khóe môi, ngoài miệng lại kiêu ngạo nói: “Ai là vợ của anh?”
Trịnh Bất Phàm cũng cong khóe môi, nhìn người trong lòng ngực nói: “Em đó.”
Hứa Đông Nhược: “Em đồng ý gả cho anh đâu?”
Trịnh Bất Phàm: “Vậy em có đồng ý hay không?”
“Trước tiên qua thử thách của ba mẹ em đã rồi nói sau.”
Nhắc tới ba mẹ, Hứa Đông Nhược bỗng nhiên nghĩ tới cái gì: “Đúng rồi, ngày đó mẹ em nói bảo anh đến nhà ăn cơm.”
Trịnh Bất Phàm ngẩn ra, vội vàng truy vấn*: “Chuyện khi nào?”
(*) Truy vấn: hỏi ráo riết để tìm ra manh mối.
Hứa Đông Nhược cũng không nhớ rõ lắm: “Vài ngày trước.”
Trịnh Bất Phàm: “Sao em không nói với anh?”
Hứa Đông Nhược đúng lý hợp tình*: “Tại em quên mà.”
(*)Đúng lý hợp tình (hợp tình hợp lý): thoả mãn về cả mặt tình cảm lẫn lí lẽ.
Trịnh Bất Phàm: “…”
Em như vậy cũng có thể quên!
Hứa Đông Nhược: “Không có việc gì, chờ sau khi chúng ta trở về lại đến ăn cơm cũng không muộn, tay nghề nấu nướng của lão Hứa trong vài ngày này, nói không chừng còn có thể có chút tiến bộ.”
Trịnh Bất Phàm đối với cô, quả là một chút cương quyết cũng không có: “Được, em nói khi nào đi, chúng ta liền khi ấy đi.”
Tiếp theo lại dò hỏi: “Ngày mai em muốn làm gì?”
Hứa Đông Nhược trầm mặc một lát: “Đưa em đi thăm ông đi.”
Năm đó sau khi rời khỏi Nam thành, suốt ba năm cô không trở về, không phải bởi vì không muốn trở về, mà là cha mẹ không cho, hai người bọn họ đối với cô canh phòng nghiêm ngặt, đưa đón đi học, kỳ nghỉ đều giám sát, khống chế tiền tiêu vặt, liên hệ chặt chẽ cùng chủ nhiệm lớp.
Có một lần cô trên đường trốn học, chạy tới ga tàu hỏa. Chủ nhiệm lớp phát hiện, lập tức liên hệ cho ba mẹ cô, cuối cùng hai người họ bắt được cô ở nhà chờ ga tàu cao tốc.
Mới vừa về nhà, cô luôn muốn trốn khỏi sự khống chế của bọn họ, chạy về Nam thành - chính vì nguyên nhân như thế, thân thích trong nhà đều nói cô là đứa bạch nhãn lang*, dù vậy không một lần nào cô chạy trốn thành công, luôn bị bắt trở về.
(*)Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Vụиɠ ŧяộʍ gọi điện thoại về Nam thành, điện thoại vẫn luôn không có ai nghe máy, sau đó chỉ là một số trống. Cuối cùng, cô đành từ bỏ phản kháng, không phải bởi vì không muốn trở về, mà là nhận ra rõ thực tế, nếu phản kháng không được, không bằng thành thành thật thật mà đi học, chờ lên đại học là có thể trở về.
Nhưng điều khiến cô không tưởng tượng được chính là, buổi tối ngày đó, khi cô kết thúc kỳ thi đại học, ba cô chủ động nói với cô: “Con nếu còn muốn trở về, vậy thì trở về nhìn xem đi.”
Lúc ấy cô vừa khϊếp sợ vừa kinh ngạc.
Rồi ba cô nói cho cô chân tướng năm đó, khi cô rời khỏi Nam thành, ông đã bị bệnh nguy kịch, sợ cô không muốn rời đi theo cha mẹ ruột, mới lừa cô là không có việc gì.
Từ lúc đó cô liền ý thức được, đời này, bản thân không thể thấy được ông nữa.
Ngày sau ngày thi đại học kết thúc, cô ngay lập tức trở về Nam thành, sau khi xuống xe lửa, đầu tiên cô đi về căn nhà trước kia cô đã sống, kết quả chỉ thấy được một mảnh phế tích*.
(*) Phế tích: công trình xây dựng có giá trị bị thiên nhiên hoặc con người phá hủy, không giữ được nguyên trạng, chỉ còn dấu vết đổ nát.
Những gì cô mong mỏi, đều không còn tồn tại, cho dù là người hay là vật, toàn bộ cùng với chỗ phế tích này biến thành hư ảo*.
(*)Hư ảo: không có thực, chỉ có trong tưởng tượng
Cô không tìm thấy ông, cũng không tìm thấy Trịnh Bất Phàm.
Nhưng may mắn, ông trời đối với cô không tệ, từ biệt mười hai năm, cuối cùng cô vẫn trở về bên hắn.
Ông lúc trước có nói, chỉ cần duyên phận chưa hết, sớm hay muộn sẽ còn gặp lại.
Trịnh Bất Phàm hiểu được cô nói "Đi thăm ông" là ý tứ gì: “Ông an táng ở nông thôn, nơi đó là quê nhà của ông.”
Người Trung Quốc chú ý lá rụng về cội*, xuống mồ vì an.
(*)Lá rụng về cội (Thành ngữ): là để nói về những người xa quê hương lập nghiệp, khi chết cũng muốn về chết ở quê hương. Ngày xưa, “quê” là nơi dòng họ mình sinh sống, bố mẹ mình sinh ra, hay mình sinh ra.
Hứa Đông Nhược ở trong l*иg ngực anh nhẹ nhàng gật gật đầu: “Vâng.”
Trịnh Bất Phàm nhẹ nhàng hôn trên trán của cô: “Ngủ đi, ngày mai anh gọi em dậy.”
“Vậy anh gọi em sớm một chút, chúng ta đến sớm một chút đi, bà ngoại em nói viếng mồ mả không thể đi quá 12 giờ.”
“Được.”e Player
Hứa Đông Nhược thở phào, đang muốn nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, lập tức trừng mắt nhìn Trịnh Bất Phàm hỏi: “Anh vừa mới vào bằng cách nào?”
Cô nhớ rõ ràng bản thân đã khóa trái cửa.
Trịnh Bất Phàm nhàn nhạt trả lời: “Chìa khóa các phòng đều đặt ở trên bàn trà phòng khách.”
Hứa Đông Nhược: “…”
Được rồi, là em thua.
Trịnh Bất Phàm cười một chút, nhẹ dỗ dành: “Ngủ thôi.”
Hứa Đông Nhược không phục mà bĩu môi, rồi như đứa trẻ, an tâm nhắm mắt lại, cuộn tròn trong lòng ngực hắn, không bao lâu liền ngủ.
Lúc này, cô không chỉ không có lạ giường mà giấc ngủ cũng an ổn.
Cái ôm của hắn, là nơi làm cô cảm thấy quen thuộc nhất.
Ngày thứ hai, bọn họ lái xe tới Nam thành. Vương Dũng đưa xe cho Trịnh Bất Phàm mượn, bản thân không đi theo, bởi vì cậu ta tự mình hiểu lấy, không muốn làm bóng đèn.
Từ Đông Phụ lái xe đến Nam thành mất khoảng ba tiếng đồng hồ. Chưa đến 7 giờ đã xuất phát, khoảng 11 giờ đến được nơi chôn cất của ông.
Nơi này là một mảnh bãi tha ma, các thôn dân gần sát xung quanh sau khi chết cơ bản đều sẽ an táng ở chỗ này.
Mỗi năm, Trịnh Bất Phàm đều sẽ trở về tảo mộ cho ông, nên rất rõ ràng đường đi trong bãi tha ma.
Đang là tháng sáu, nhiệt độ trong núi khá mát mẻ, xung quanh rải rác các ngôi mộ lớn nhỏ, Hứa Đông Nhược có chút sợ hãi, vẫn luôn ôm cánh tay Trịnh Bất Phàm chặt chẽ.
“Trước kia anh đều tới đây một mình sao?”
Cô còn không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ quấy nhiễu đến quỷ thần trong núi.
Trịnh Bất Phàm: “Không một mình anh thì còn ai?”
Hứa Đông Nhược: “Anh cũng không sợ sao?”
Trịnh Bất Phàm hỏi lại: “Có cái gì mà sợ?”
Hứa Đông Nhược thanh âm nho nhỏ mà nói: “Anh không sợ bỗng nhiên nhảy ra thứ gì đó sao?”
Trịnh Bất Phàm cố ý hù dọa cô: “Ở nơi này cũng không thể nói lung tung.”
Hứa Đông Nhược vội vàng xin lỗi với không khí: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!”
Trịnh Bất Phàm bị cô chọc cười: “Không có việc gì, đồng ngôn vô kỵ.*”
(*) Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Hứa Đông Nhược: “…”
Chừng mười phút, bọn họ đi tới trước mộ ông.
Mười mấy năm qua đi, vốn dĩ bia mộ màu xám đậm, trải qua dãi nắng dầm mưa mà bạc màu, dần dần biến thành màu xám nhạt.
Trên bia mộ để tấm ảnh chụp đen trắng hiện vẻ tang thương, nhưng ông vẫn tươi cười ôn hòa như cũ, giống như năm đó, lần đầu tiên cô trông thấy ông.
Hứa Đông Nhược không còn thấy sợ hãi, nước mắt rưng rưng.
Mười hai năm trước, khi cô rời khỏi Nam thành, dù thế nào cũng không nghĩ đến, lần từ biệt kia, là cùng ông vĩnh biệt.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, bia mộ lạnh lẽo, cô vừa khóc vừa cười, nức nở nói: “Ông, cháu là Đông Nhược, cháu trở về thăm ông đây.”
Ông không bao giờ có thể trả lời cô được nữa. Nhưng lúc này, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua nhẹ nhàng, làm cây cối xung quanh sàn sạt rung động.
Cô từ trong túi lấy ra một cái khăn lông màu trắng, tỉ mỉ chà lau bia mộ. Cùng lúc đó, Trịnh Bất Phàm bắt đầu bày biện đồ cúng.
Sắp xếp xong xuôi, anh lấy bật lửa ra châm que hương.
Hứa Đông Nhược liếc thấy, quay đầu chất vấn hắn: “Anh mua bật lửa khi nào đấy?”
Trịnh Bất Phàm: “Khách sạn đưa.”
Anh cố ý giơ bật lửa lên cho cô nhìn.
Trên bật lửa xác thật có in logo khách sạn, Hứa Đông Nhược lúc này mới buông tha hắn, nhưng vẫn nói ẩn ý: “Em còn tưởng rằng anh lại trộm hút thuốc.”
Trịnh Bất Phàm mặt không đổi sắc: "Giới yên*, bị dựng.”
(*)Giới yên: cai thuốc phiện. Ý nói đã cai thuốc lá, chỗ đó dễ bị dựng.
Hứa Đông Nhược: “…”
Hít sâu một hơi, cô đỏ mặt, cắn răng nói: “Ở nơi này, anh không thể nói chuyện đứng đắn một chút sao?”
Trịnh Bất Phàm nghiêm túc hỏi lại: “Giới yên không đứng đắn hay là bị dựng không đứng đắn?”
Hứa Đông Nhược: “…”
Thôi được, anh emo*, anh thắng. Nhưng cô lại không muốn để anh quá đắc ý, cố ý hỏi câu: “Anh rốt cuộc là vì cái gì mà bắt đầu hút thuốc?”
(*)Emo: là từ viết ngắn gọn của emotional (xúc động, gây xúc động). Khi muốn nói hiện tại đang rất buồn rầu, trầm mặc thì giới trẻ Trung Quốc thường nói : “我emo了”. Nghĩa tương đương với câu đùa “Tao đang trầm cảm đây” của các bạn trẻ Việt Nam ngày nay.
Trịnh Bất Phàm vẫn nói đáp án cũ: “Công việc quá áp lực.”
Hứa Đông Nhược liếc xéo hắn: “Em lại nghe Vương Dũng nói, là do em rời đi khiến anh chịu nhiều đả kích, nên mới bắt đầu hút thuốc.”
Đây là ngày hôm qua Vương Dũng lặng lẽ nói cho cô biết.
Trịnh Bất Phàm: “…”
Năm ấy, sau khi anh từ Quảng Đông về nhà, ông lại không còn, thật sự bị đả kích không nhỏ.
Bàn ăn phòng khách bị đổi thành bàn đặt hũ tro cốt, anh ở trước di ảnh của ông, quỳ một ngày một đêm.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chậm rãi mọc lên từ phía đông, ánh nắng xuyên qua bức màn, chiếu trên mặt hắn, chiếu rõ ràng thần sắc mơ màng của hắn, cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh anh một chút.
Bàn thờ để nửa bao thuốc lá ngày thường ông hay hút, ma xui quỷ khiến, anh cầm lấy bao thuốc, rút một điếu từ trong hộp, bật lửa, hít một hơi thật sâu.
Khói thuốc vào phổi, anh kịch liệt ho khan, nước mắt đều bị sặc ra tới. Nhưng sự khó chịu lúc ban đầu qua đi, anh lại hít lần thứ hai, lần thứ ba.
Dần dần, anh bắt đầu chìm đắm với loại cảm giác này, hỗn hợp hắc ín cùng nicotine xâm nhập vào cơ thể, có thể làm anh nháy mắt trấn định xuống dưới.
Nhẹ nhàng nhả từng làn khói, lúc bản thân có thể chìm trong màn khói, trong đầu anh có thể hiện ra thân ảnh của cô, xinh đẹp tuyệt trần, phong tình vạn chủng*, không gì sánh được.
(*)Phong tình vạn chủng: Đây là 1 thuật ngữ được dùng để miêu tả vẻ thu hút của 1 người với những người đối diện, xung quanh.
Từ 10 tuổi đến 18 tuổi, cô vẫn luôn làm bạn anh. Cô là thanh xuân thời niên thiếu của anh. Khi cô rời đi, thế giới của anh bỗng trở nên trống rỗng, vạn vật suy tàn, đến khi cô trở lại bên người anh một lần nữa, mọi thứ mới xuân hồi đại địa*, vạn vật sống lại.
(*) Xuân hồi đại địa: hiểu nôm na là mùa xuân trở về trên khắp nơi.
Sau khi đốt vàng mã xong, hai người sóng vai quỳ gối trước bia mộ, đối với ông dập đầu lạy ba cái.
Trịnh Bất Phàm chưa lập tức đứng dậy, anh nhìn ảnh chụp của ông, nhẹ giọng nói: “Ông, chúng cháu sắp kết hôn.”
Hứa Đông Nhược ngẩn ngơ mà nhìn Trịnh Bất Phàm, sau đó cầm lấy tay anh, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, nhìn ảnh chụp của ông, cười nói: “Vâng, chúng cháu sắp kết hôn.”
tác giả có lời muốn nói: Trịnh tổng giới yên, bị dựng 【 đẩy mắt kính 】