Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 19: Rất vui được gặp bạn (3)

Vành mắt Tôn Mộng Dĩnh nháy mắt liền đỏ lên, nhút nhát sợ sệt nhìn Hứa Đông Nhược mà không nói lời nào dường như vừa phải chịu rất nhiều ủy khuất.

Cứ như vậy nước mắt lưng tròng mà nhìn cô, phảng phất như một con nai vàng vô tội, đáng thương mỏng manh lại bất lực.

Đa số đàn ông đều không ngăn cản được nước mắt của cô gái xinh đẹp, Trịnh Bất Phàm cũng không biết làm sao. Huống chi là loại liếʍ cẩu* Trần Hải Minh?

* liếʍ cẩu: thuật ngữ mạng, chỉ loại người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn dùng mặt nóng dán mông lạnh.

Tình yêu của liếʍ cẩu là vô tận, Trần Hải Minh nháy mắt đã hóa thành hộ hoa sứ giả, thừa dịp Trịnh Bất Phàm không chú ý, rút cổ tay mình khỏi tay hắn, một bước vượt tới trước mặt Tôn Mộng Dĩnh.

Hiên ngang lẫm liệt che chắn trước mặt ả, hùng hổ trừng mắt với Hứa Đông Nhược: “Có gì cô cứ nói với tôi! Có cái gì liên quan đến cô ấy đâu? Đừng khi dễ cô ấy!”

Hứa Đông Nhược trợn mắt há hốc mồm….

Cái gì mà khi dễ? Trần Hải Minh chính là đồ não tàn! Nhưng cô còn có thể nói gì được nữa? Ai biết Tôn Mộng Dĩnh nói khóc liền khóc? Từng gặp người biết diễn kịch nhưng chưa từng thấy ai cơ hội như vậy, đúng là thật biết diễn mà!

Lúc này chị em tốt của Tôn Mộng Dĩnh là Chương Ngọc Kiều cũng gia nhập màn diễn này, bước nhanh đến bên người Tôn Mộng Dĩnh, quan tâm mà ôm bả vai ả, nhẹ giọng an ủi nói:

“Mộng Dĩnh, đừng khóc, đây không phải là em sai.” Nói xong, cô ta ngẩng đầu, thở phì phì trừng mắt với Hứa Đông Nhược, lời lẽ chính đáng mà nói, “Sao cô lại làm thế? Vốn dĩ là cô không đúng, cô còn làm như vậy, Mộng Dĩnh bị cô dọa đến phát khóc rồi đây này!”

Hứa Đông Nhược quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, cô ta nói cái gì vậy? Vốn dĩ chính là cô không đúng? Cô doạ ả ta phát khóc?

Hứa Đông Nhược bất đắc dĩ nhìn Chương Ngọc Kiều như một kẻ thiểu năng trí tuệ: “Tôi không đồng ý đổi khu vực vệ sinh là tôi sai à? Của tôi quét xong rồi, việc gì phải đổi với Tôn Mộng Dĩnh?”

Chương Ngọc Kiều còn rất đúng lý hợp tình: “Mộng Dĩnh hôm nay không thoải mái, không thể dính nước lạnh!”

Hứa Đông Nhược: "Cô ta không thoải mái thì tôi phải nhường hả? Cô ta là ai chứ?”

Trần Hải Minh tức giận, cãi chày cãi cối để bảo vệ những cảm nhận về nữ thần của anh ta: “Cô có thể nói chuyện đàng hoàng được hay không?”

“Cô có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Lần này là Trịnh Bất Phàm mở miệng, nghe này ba người nói nhiều như vậy, hắn cũng đại khái hiểu được mọi chuyện.

Trần Hải Minh cả người cứng đờ, rốt cuộc nghĩ tới Trịnh Bất Phàm còn đứng ở bên cạnh.

“Xin lỗi em tôi đi.” Giọng điệu Trịnh Bất Phàm lạnh băng, chứa một cổ lực áp bách.

Trần Hải Minh không muốn lại phải mất mặt trước nữ thần , ngạnh cổ hỏi lại:

“Tôi, sao tôi lại phải xin lỗi cô ta?”

Trịnh Bất Phàm: “Một người con trai lại ra tay đánh con gái, cậu không biết xấu hổ?”

Trần Hải Minh tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn căng da đầu giảo biện:

“Tôi, tôi đâu có đánh cô ta, là cô ta muốn đánh tôi, tôi mới nâng tay lên hù dọa một chút.”

Hắn không nói lời này còn được, vừa nói lời này xong, trong tổ còn lại ba nam sinh khác lập tức bật cười, chính là bị hắn chọc cười.

Ba nam sinh kia đã xem vở kịch của bọn họ, họ không giống Trần Hải Minh là trung thành liếʍ cẩu Tôn Mộng Dĩnh, có năng lực phân biệt đúng sai, cũng cảm thấy việc này là Trần Hải Minh sai, động thủ với phụ nữ đã đành, còn không dám thừa nhận, thật là lại buồn cười lại mất mặt.

Chương Ngọc Kiều cũng bị Trần Hải Minh chọc cười. Chỉ có Tôn Mộng Dĩnh không cười, theo bản năng mà hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Trần Hải Minh trong thần sắc toát ra sự ghét bỏ cùng chán ghét khó nén .

Ba người kia cười như một trận gió, đem Trần Hải Minh thổi tới rồi nơi đầu sóng ngọn gió, khiến hắn không còn chỗ dung thân, cả khuôn mặt nháy mắt đỏ lên.

Hứa Đông Nhược không muốn liếc mất đến hắn một cái, quay đầu đối mặt với Trịnh Bất Phàm nói: " Em mới không cần nghe lời xin lỗi của liếʍ cẩu .”

Trần Hải Minh giống như bị cô gái này chọc tức đến hộc máu: “Cô có ý gì?”

Hứa Đông Như mặt không đổi sắc: “Nghĩa trên mặt chữ.”

Tôn Mộng Dĩnh cũng bị hai chữ “liếʍ cẩu” này làm cho xấu hổ, nhưng ả lại không cãi cọ cùng Hứa Đông Nhược, mà là nhu nhược đáng thương nhìn Trịnh Bất Phàm, tiếng nói vừa nhẹ nhàng lại nhu nhược:

“Tôi thay cậu ấy xin lỗi vậy, thật xin lỗi nha, bởi vì hôm nay tôi thân thể không thoải mái, không thể dính nước lạnh, tổ trưởng mới bảo tôi đổi khu vệ sinh với Hứa Đông Nhược, đều là tôi không đúng.”

Hứa Đông Nhược nhìn bộ dáng bạch liên hoa của ả đến mức nổi giận, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết làm thế nào để phản bác những lời này của ả, rốt cuộc người ta đã xin lỗi, duỗi tay không nở đánh gương mặt cười.

Thời điểm cô nghẹn khuất muốn chết, Trịnh Bất Phàm không chút lưu tình đối với Tôn Mộng Dĩnh nói: "Thân thể cô không phải thoải mái là chuyện của cô, ai cũng không có nghĩa vụ phải giúp cô. Cô không thể dính nước lạnh, em gái của tôi thì có thể sao? Cô cao quý hơn em ấy sao?”

Nói xong, hắn lại chuyển ánh mắt hướng về phía Trần Hải Minh: “Cậu nghĩ rằng giúp cô ta bản thân liền hơn người, thì cũng đừng lôi kéo người khác vào, chúng tôi cũng không phải là Quan Âm Bồ Tát, dựa vào cái gì thay cậu làm việc thiện?”

Trần Hải Minh mặt đã hồng lại không thể đỏ, hiển nhiên thập phần xấu hổ, thật hận không thể đào cái hố trên mặt đất rồi chui đầu vào.

Tôn Mộng Dĩnh sắc mặt cũng không thể xấu hơn, xấu hổ lại cảm thấy thẹn, mặt khác lại có vài phần thất bại cùng không cam lòng. Ngày thường ả chỉ cần ngọt ngào kêu hai tiếng “Anh ơi”, lại tỏ ra mềm yếu hoặc là nũng nịu và đáng thương một chút, những nam sinh liền sẽ đối với ả cúi đầu xưng thần.

Duy nhất chỉ có Trịnh Bất Phàm lại là người ngoại lệ. Vô luận ả tỏ ra mảnh mai hay nhu nhược đáng thương thế nào, hắn đều không mềm lòng. Hắn chỉ che chở em gái hắn.

Hứa Đông Nhược trong lòng ngược lại thoải mái hơn nhiều, hướng về phía Trần Hải Minh xem thường, đi về phía chỗ ngồi của mình, thuận tiện quăng cho Trịnh Bất Phàm một câu : “Em đi lấy cặp sách.”

Trịnh Bất Phàm: “Nhặt cây chổi của em lên!”

Hứa Đông Nhược cũng không quay đầu lại: “Em không nhặt!”

Thế này là thế nào? Trịnh Bất Phàm thở dài, tự mình cong lưng nhặt cây chổi vừa rồi Hứa Đông Nhược ném xuống đất lên, lại cầm lấy đồ hốt rác, thay cô quét rác rưởi đổ vào thùng rác.

Chờ hắn quét tước vệ sinh xong , Hứa Đông Nhược đã cõng cặp sách chờ hắn trước cửa .

Sau khi hai người đi ra phòng học, Hứa Đông Nhược bỗng nhiên nói với hắn câu: “Trịnh Bất Phàm anh đừng nhúc nhích.”

--

Trịnh Bất Phàm biết cô muốn làm gì, bất đắc dĩ cười, đem cặp trên lưng lấy xuống treo ở trước ngực, đưa lưng về phía cô đang đứng trên hành lang.

Hiện tại đã 6 giờ rưỡi, cả trường cũng chưa có ai, trên hành lang lại càng trống rỗng.

Hứa Đông Nhược từ cửa sau chạy tới trước cửa, quay người, đối với Trịnh Bất Phàm phía sau lưng lên tiếng: “Anh phải đứng vững đó!”

Lời còn chưa dứt, cô liền hướng tới Trịnh Bất Phàm chạy qua tới, nhảy thẳng lên lưng hắn, như là một con khỉ nhỏ nghịch ngợm nhào tới ôm cây đại thụ.

Trịnh Bất Phàm chặt chẽ ôm lấy hai chân cô.

Chương Ngọc Kiều cùng Tôn Mộng Dĩnh vẫn luôn đứng ở sau phòng học , vừa vặn thấy được một màn này.

Chờ sau khi Trịnh Bất Phàm cõng Hứa Đông Nhược xuống lầu, Chương Ngọc Kiều đối Tôn Mộng Dĩnh nói: “Hai người bọn họ đều đã lớn rồi, còn ấp ấp ôm ôm như vậy, có thấy ghê tởm không cơ chứ?”

Tôn Mộng Dĩnh cũng cảm thấy như vậy, nhưng cô ta lại nói: “Có thể là bọn họ là người thân. Hai anh em tình cảm tốt đi.”

Lúc này Trần Hải Minh đã đi tới, miệng lưỡi xum xoe , nhỏ giọng nói câu:

“Nghe nói hai người bọn họ không phải là anh em ruột.”

Chương Ngọc Kiều cùng Tôn Mộng Dĩnh kinh ngạc không thôi, trăm miệng một lời: “Có ý gì?”

Bị hai nữ sinh xinh đẹp tha thiết nhìn chăm chú, Trần Hải Minh liền đắc ý, càng thêm hăng say nói: “Hai người bọn họ đều là được nhận nuôi.”

Chương Ngọc Kiều bừng tỉnh: “Chẳng trách hai người bọn họ một người họ Trịnh một người họ Hứa, tôi vẫn luôn cho rằng hai người bọn họ một người theo họ ba một người theo họ mẹ.”

Tôn Mộng Dĩnh tiếp tục truy hỏi: “Ý là hai người bọn họ thật ra không có quan hệ huyết thống ?”

Trần Hải Minh lắc đầu: “Không có.”

Tôn Mộng Dĩnh: “Sao cậu lại biết?”

Trần Hải Minh: “ Ở viện của bọn họ mọi người điều biết, tôi biết vài người cùng tuổi ở cùng viện với bọn họ, tôi nghe bọn họ nói.”

Chương Ngọc Kiều nói tiếp: “Hai người bọn họ dù gì cũng là anh em, không phải ruột thịt thì cũng không thể anh anh em em như vậy?”

Trần Hải Minh trả lời: “Người ta không gọi là anh anh em em”

Chương Ngọc Kiều không phục: “Kia cái này kêu cái gì?”

Trần Hải Minh ngữ khí đáng khinh mà trả lời: “Hắc hắc, cái này gọi là loạn luân.”

Thời điểm Trịnh Bất Phàm đem xe đạp dừng ở bãi xe sơ trung, lúc hắn cõng Hứa Đông Nhược tới, tiểu đồng chí Vương Dũng đã ở bãi đỗ xe đợi thật lâu .

Hắn và Hứa Đông Nhược không ở cùng một lớp, hôm nay cũng là ngày không có tiết quan trọng, cho nên tan học sớm hơn cô.

Tháng giêng thời tiết vẫn lạnh giá như cũ, mấy cây đĩnh bạt cây dương bên cạnh bãi đỗ xe hiện giờ chỉ còn thân cây trụi lủi, tiểu đồng chí Vương Dũng đang đứng ở dưới cây bạch dương.

Vương Dũng cao 1m75, dáng người thiên gầy, lớn lên đặc biệt trắng nõn, mặt thon mắt phượng, cằm chữ V, môi hồng, đứng ở ven đường còn duyên dáng yêu kiều, thấy thế nào cũng giống như là tiểu cô nương.

Khi còn nhỏ thường xuyên có người khen hắn như vậy: Ai u xem này tiểu nha đầu lớn lên thì đẹp lắm.

Hôm nay Vương Dũng mặc áo lông vũ màu đỏ, đứng ở bãi đỗ xe đặc biệt thấy được, giống như một bia ngắm sống.Trịnh Bất Phàm cùng Hứa Đông Nhược đến bãi đỗ xe liền thấy được hắn.

“Hai người các cậu bây giờ mới đến ?” Vương Dũng đã đợi hai người bọn họ nửa giờ.

Trịnh Bất Phàm thả Hứa Đông Nhược xuống mặt đất, Hứa Đông Nhược nói: “Còn không phải bởi vì loại liếʍ cẩu Trần Hải Minh .”

Vương Dũng: “Trần liếʍ cẩu lại làm sao vậy?” Mọi người đều biết Trần Hải Minh là liếʍ cẩu của Tôn Mộng Dĩnh .

Hứa Đông Nhược đại khái đem sự tình kể lại với hắn một chút. Vương Dũng quả thực không thể lý giải được hành vi của Trần liếʍ cẩu : “Trần Hải Minh là bị Tôn Mộng Dĩnh hạ dược đi? Tôn Mộng Dĩnh lớn lên còn không có đẹp bằng cậu đâu, hắn đến nỗi như vậy sao?”

Hứa Đông Nhược: “Vương Dũng, cậu biết tôi thích cậu nhất ở điểm nào không?”

Vương Dũng: “Cái gì?”

Hứa Đông Nhược: “Ánh mắt tốt, có thẩm mỹ.”

“Không phải, cậu hiểu lầm rồi, ý của tôi là, cậu lớn lên vốn dĩ cũng đã đủ…… Ngô!” Vương Dũng nói còn chưa nói xong đâu, đã bị Trịnh Bất Phàm che miệng.

Vương Dũng giãy giụa trong chốc lát, Trịnh Bất Phàm mới buông ra hắn.

Vương Dũng: “Cậu che miệng tôi làm gì?”

Trịnh Bất Phàm lời nói thấm thía: “Tôi vừa cứu mạng cậu đấy.”

Vương Dũng: “Tôi đang làm em cậu thanh tỉnh, cậu ấy cũng già đầu rồi, không thể tiếp tục sống ở trong mộng.”

Trịnh Bất Phàm trầm ngâm một lát,

Nhẹ nhàng gật đầu: “Cũng có lí.”

Hứa Đông Nhược tức giận đến không được: “ Hai người các ngươi đều muốn chết?”

Vương Dũng: “Hai bọn tôi là vì muốn tốt cho cậu, sống phải biết chính mình ở đâu.”

Trịnh Bất Phàm không nói chuyện, gợi lên khóe môi, vươn tay phải, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Hứa Đông Nhược , trong thần sắc đầy nhu tình cùng ý cười.

Hứa Đông Nhược tức giận mà hất tay hắn ra: “Đừng chạm vào em!”

Trịnh Bất Phàm thở dài, trong giọng nói mang theo điểm bất đắc dĩ, lại mang theo điểm dung túng: “Tính tình kiểu gì vậy?”

Vương Dũng nghĩ thầm: “Cậu cũng không biết xấu hổ mà còn hỏi? Còn không phải do ai chiều cậu ấy thành như thế?”

Hứa Đông Nhược: “Em nguyện ý!”

Trịnh Bất Phàm cố ý đậu nàng: “Nhỡ sau này em không gả đi được thì sao?”

Hứa Đông Nhược đúng lý hợp tình: “Em đây liền ăn vạ anh, cả đời ăn gạo nhà anh.”

Trịnh Bất Phàm hơi hơi nhíu mày, làm như tự hỏi: “Đành vậy, thả em đi thì lại gây hoạ cho người khác, mất hết đạo đức.”

Hứa Đông Nhược: “……”

Vương Dũng ở bên cạnh thật lâu, lúc này lại chẳng nói gì, tựa như mất cảm giác tồn tại.

“Khụ khụ!” Hắn thanh thanh giọng nói, nhìn hai vị trước mặt, nghiêm trang mà nói, “Hai cậu biết bộ dáng hiện tại của hai cậu giống gì không?”

Trịnh Bất Phàm cùng Hứa Đông Nhược đồng thời nhìn về phía hắn.

Vương Dũng: “Cực kỳ giống đôi tình nhân.”

Kỳ thật là cậu ta nói giỡn, nhưng ai biết trò đùa này một chút cũng không giống đùa, phảng phất như là một ngòi nổ, “Phanh” một tiếng nổ tung bí mật không thể nói.

Không khí đột nhiên yên tĩnh đáng sợ.

Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây……

Sắc mặt Trịnh Bất Phàm xanh mét mà nhìn chằm chằm hắn.

Hứa Đông Nhược nhìn về phía hắn ánh mắt giống như có thể ăn thịt người.

Vương Dũng còn tưởng rằng là chính mình vui đùa thái quá, chạy nhanh: “Tôi, tôi, ừm…… Tôi mới vừa thả rắm, các cậu làm lơ là được.”

tác giả có lời muốn nói: Vương Dũng tiểu khả ái online ~

*

Thượng đế cho ta một đôi màu đen đôi mắt, ta dùng nó tới phát hiện tình yêu. —— vương · trí giả · nói bừa lại đúng sự thật · dũng