Năm nay Trịnh Bất Phàm 17 tuổi, hắn đang học lớp 11 của một trường cấp ba ở trung Nam Thành.
Trong trường học, hắn cũng được coi là một nhân vật may mắn, tiếng tăm lừng lẫy, không chỉ nổi danh ở trường cấp ba, mà ở cấp hai thanh danh của hắn cũng lan rộng.
Nam sinh lớn lên vừa cao ráo vừa đẹp trai, luôn được chú ý, Trịnh Bất Phàm nổi danh, cũng không chỉ vì hắn đẹp trai, còn bởi vì sự học giỏi của anh .
Từ lớp một đến giờ, dù là lần kiểm tra nào, thành tích của hắn đều đứng hạng nhất, cho đến nay, không có ai nào vượt qua được.
Đúng rồi, hắn còn là nam sinh luôn duy trì được thành tích nhảy cao nhất ở trường trung học số 1 Nam Thành.
Hắn là loại nam sinh giỏi về mọi mặt từ bề ngoài đến tính cách, đi đến đâu đều sẽ có rất nhiều nữ sinh vây quanh anh.
Tuy nhiên, những điều này thật ra cũng không đủ để Trịnh Bất Phàm bận tâm đến trường trung học số 1, làm hắn ở trường học đều rất bình thản như có sức mạnh thần kì trong mọi sự kiện được phát sinh, hắn luôn cao quý trong mọi thời điểm.
Năm ấy lớp mười một, trường học tổ chức trận bóng rổ cho các nam sinh, mỗi lớp đều phải cử ra một đội tham dự, bằng không liền coi như tự động bị tước quyền.
Mà Trịnh Bất Phàm lại hội tụ đủ các yếu tố, dù hắn không nghĩ mình sẽ dự thi, nhưng chủ nhiệm lớp cũng sẽ điểm mặt yêu cầu hắn dự thi.
Trong toàn khối, có một tên có tiếng là không học vấn, chuyên tấn công đánh nhau ẩu đả, học dốt, cũng tham gia trong lần thi đấu này.
Tên này là Mã Trạch Vũ.
Có thể là do tâm lý ghen ghét, hoặc do không phục, đã từ lâu, hắn ta luôn nhìn Trịnh Bất Phàm không vừa mắt, vì thế liền mượn cớ trận bóng rổ này, quang minh chính đại cùng Trịnh Bất Phàm đối địch, không phải ở trên sân thi đấu làm ra động tác nhỏ, nhưng hắn ta chính là hướng về phía anh giơ ngón giữa.
Nhưng Trịnh Bất Phàm vốn dĩ không để mắt tới hắn.
Khiến Mã Trạch Vũ nổi giận, cảm giác bản thân bị coi thường, trong lòng nghẹn một cục tức, muốn tìm Trịnh Bất Phàm đánh một trận, nhưng lại không có lý do chính đáng.
Trong lúc hắn đang chưa tìm được cách nào, ở đâu một lý do từ trên trời giáng xuống - lớp bọn họ thua trận chung kết, lớp của Trịnh Bất Phàm thắng giải quán quân bóng rổ - vốn dĩ điểm số hai lớp đang hòa nhau. Tất cả mọi người đều cho rằng cần thêm giờ thi đấu, nhưng vào ba giây cuối cùng của trận đấu, Trịnh Bất Phàm cướp được bóng từ trong tay hắn, đứng ở giữa sân, giơ tay ném bóng, trái bóng quay tròn trên không rồi bay vào rổ một cách ngoạn mục.
Giây phút này, hiện trường sôi nổi.
Làm mất bóng, Mã Trạch Vũ mất hết mặt mũi. Đến tối, hắn liền gọi một đám người trong hội, sau tan học đến tẩn cho Trịnh Bất Phàm một trận.
Mã Trạch Vũ điều động người làm ra động tĩnh rất lớn, ngoại trừ giáo viên, và lãnh đạo nhà trường, hầu như học sinh toàn trường đều biết hắn muốn đánh Trịnh Bất Phàm.
Đa phần mọi người đều nghĩ người mọi khía cạnh đều giỏi giang như Trịnh Bất Phàm sẽ không bao giờ đánh nhau, đêm nay tám phần là dữ nhiều lành ít, không ít người đều cảm thấy bất an.
Còn có không ít học sinh thích xem náo nhiệt, sau khi tan học chạy đến chờ sẵn tại địa điểm Mã Trạch Vũ muốn đánh Trịnh Bất Phàm, chuẩn bị thật tốt chờ xem trò hay.
Nhưng tình huống sau đó lại làm cho mọi người chấn động.
Buổi tối, sau khi tan học, Mã Trạch Vũ mang theo người chặn đường Trịnh Bất Phàm, ở một con ngõ nhỏ - nơi Trịnh Bất Phàm phải đi qua nếu muốn về nhà.
Ngay khi Trịnh Bất Phàm đạp xe đi vào, đám người đó đã đem hai phía con đường chặn lại, cả đám đều tỏ ra vô cùng kiêu ngạo.
Trịnh Bất Phàm hơi nhíu mày, trong ánh mắt hiện vẻ không kiên nhẫn, như thể đối với đám người làm lãng phí thời gian của anh quả thực bất đắc dĩ, anh khẽ thở dài, từ trên xe đạp bước xuống.
Mã Trạch Vũ đứng ở đầu, trong tay còn cầm một cây côn, ấn giang hồ quy củ hung ác nói:
“Mày, có phải mày cảm thấy mình rất trâu bò phải không? Lão tử hôm nay sẽ dạy……”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Trịnh Bất Phàm một chân đá bay, giây tiếp theo cây côn trong tay hắn đã bị đoạt đi mất.
Những người còn lại còn chưa kịp phản ứng, Trịnh Bất Phàm đã bắt đầu phục thù bọn họ.
Chưa đến mười phút, Trịnh Bất Phàm một người đánh hạ một đám người.
Xung quanh, mọi người xem đều ngây người.
Con đường được dọn dẹp sạch sẽ ngay sau đó, Trịnh Bất Phàm đem ném cây côn trong tay, lắc bàn tay hơi ửng đỏ vì nắm chặt, hướng xe đạp đi qua, lúc đi qua cạnh Mã Trạch Vũ, bước chân anh dừng lại, nhàn nhạt rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống mà dòm hắn, cảnh cáo:
“Về sau đừng tới phiền tôi.”
Mã Trạch Vũ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, càng thêm tức muốn hộc máu.
Từ mặt đất bò dậy, hung tợn mà phun nước bọt, hướng về phía bóng dáng Trịnh Bất Phàm chửi ầm lên:
“Mày coi chừng em gái mày!”
Kỳ thật hắn nói những lời này cũng không có ý thực tế gì, chỉ là một câu chửi thô tục mà thôi.
Nhưng Trịnh Bất Phàm lại nháy mắt bộc phát, xoay người hướng tới Mã Trạch Vũ nhảy qua, liền giơ tay cho hắn một đấm.
Một đấm của anh như thể mang theo cơn giận dữ bao quanh, trước mắt Mã Trạch Vũ tối sầm đi, thân thể giống như con rối gỗ nện trên mặt đất.
Trịnh Bất Phàm tiến đến nắm lấy cổ áo Mã Trạch Vũ, nhấc hắn lên, như đang xách một con chó chết.
“Mày dám chạm vào em ấy một chút xem, tao sẽ gϊếŧ mày.” sắc mặt anh lạnh đi, ngữ khí cũng trầm xuống mấy phần, trong ánh mắt toát ra hàm ý.
Ở đây tất cả mọi người đều cảm giác được từ nội tâm anh đang bộc phát sự tàn nhẫn cùng cơn giận dữ, cho nên không ai hoài nghi tính chân thật lời nói này- anh thật sự sẽ gϊếŧ Mã Trạch Vũ.
Con ngõ nhỏ ầm ĩ, trong nháy mắt im như ve sầu mùa đông, phảng phất như Tử Thần buông xuống.
Mã Trạch Vũ giống như bị hắt cho một chậu nước lạnh, đầu óc linh hoạt, trong nháy mắt liền tỉnh táo, cuối cùng cũng ý thức được chính mình đã chọc phải người không dễ chọc, vội xin tha không ngừng:
“Anh ơi, anh, em sai rồi, em có mắt mà không thấy Thái Sơn, em sẽ không dám nữa, em sai rồi, em nhận sai với anh…… em xin lỗi anh, em sai rồi……”
Trịnh Bất Phàm mím chặt môi, sắc thái không hề buông lỏng, như cũ lạnh băng âm độ.
Con ngõ nhỏ với luồng ánh sáng tối tăm, hai tròng mắt anh đen nhánh, sâu thẳm không thấy đáy.
Một lúc sau, anh mới buông Mã Trạch Vũ ra, khí sắc lạnh lùng, gằn từng chữ một cảnh cáo hắn:
“Cách xa em ấy ra.”
Buổi tối hôm đó, anh gần 11 giờ mới về đến nhà.
Năm ấy Hứa Đông Nhược vừa lên lớp một, buổi chiều bảy giờ tan học, sau khi làm xong bài tập lại không đi ngủ, cô chờ Trịnh Bất Phàm về nhà.
Nghe được tiếng mở cửa, cô lập tức từ phòng ngủ chạy ra:
“Sao giờ anh mới về vậy ạ?”
Mười giờ kết thúc tiết tự học buổi tối, ngày thường hắn 10 giờ rưỡi liền về đến nhà.
Trịnh Bất Phàm không nói nhiều với cô: “Hôm nay bài tập nhiều lắm.”
Hứa Đông Nhược: “Sao anh không mang về nhà làm ý ạ?”
Trịnh Bất Phàm cố ý trêu cô: “Vì em quá ồn đó.”
Hứa Đông Nhược: “ Hứ…!” Cô không phục, mắt trợn trắng lên, cô xoay người trở về phòng ngủ.
Trong nhà phòng ở rất nhỏ, qua cửa có lối đi nhỏ cụt ngủn, bên trái là phòng vệ sinh, bên phải là phòng ngủ, trong góc để một kệ giày dựa vào tường, đi tiếp phía vào trong chính là phòng khách, hoặc có thể nói, đây là nơi tổng hợp cả phòng bếp, ban công cùng phòng khách.
Phòng ngủ không lớn, bên trong bài trí hai cái giường ván gỗ, ở giữa dùng một chiếc màn màu trắng ngăn cách, Trịnh Bất Phàm ngủ phía ngoài, Hứa Đông Nhược ngủ phía trong; còn ông nội ngủ ở phòng khách, ông dùng một tấm ván gỗ gấp thành giường, buổi tối khi đi ngủ thì đem ván gỗ kéo ra, ban ngày thức dậy thì gấp lại.
Anh về nhà có động tĩnh cũng ảnh hưởng tới ông nội, chờ anh đem cặp sách để xuống, trong phòng khách tối đen truyền đến tiếng ông nội:
“Bất Phàm, cháu có đói bụng không? Nếu là đói bụng, ông luộc hai quả trứng gà cho cháu.”
Trịnh Bất Phàm vội vàng nói: “Cháu không đói bụng, ông mau đi nghỉ đi ạ.”
“Cháu cũng nhanh đi nghỉ đi, sáng mai còn đi học.” Nói xong câu đó, ông bỗng ho khan kịch liệt, rất lâu sau đó mới ngừng.
Ông nội ho khan đã nhiều năm, tiếng ho này giống như tiếng vợ chồng son tầng trên, đã thành chuyện thường ngày.
Nhưng Trịnh Bất Phàm cùng Hứa Đông Nhược không thể làm như không thấy, bởi vì ông nội ho khan càng ngày càng nghiêm trọng.
“Ông ít hút thuốc lá đi.” Trịnh Bất Phàm bất đắc dĩ lại mang theo lo lắng nói:
“Tốt nhất cai thuốc luôn đi ạ!”
Lúc này Hứa Đông Nhược cũng từ phòng ngủ thò cái đầu nhỏ ra, phụ họa cho Trịnh Bất Phàm:
“Đúng đó ạ!”
Ông nội cười ha hả mà trả lời: “Ai dô… không có việc gì, ông hút cũng không nhiều mà.” Rồi lại thúc giục nói:
“Hai đứa mau đi ngủ đi, ngày mai còn đi học nữa.”
Trịnh Bất Phàm thở dài, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Hứa Đông Nhược đáp lại: “Dù sao về sau nếu để cháu còn nhìn thấy ông hút thuốc nữa, cháu liền đem bật lửa của ông giấu đi đó.” Nói xong cô mới quay về phòng ngủ.
Lúc Trịnh Bất Phàm trở lại phòng ngủ, Hứa Đông Nhược còn chưa ngủ. Một bên đèn bàn không bật, cách một tấm màn trắng, có thể loáng thoáng nhìn thấy cô.
Cô bé mặc áo ngủ, tóc dài rối tung trên vai, thân hình tinh tế yểu điệu, đang ngồi ở trên giường nghịch đồ vật.
Trịnh Bất Phàm nhìn chằm chằm vào cô trong chốc lát, nghiêm túc dặn dò:
“Về sau lúc tan học, em nhớ đi cùng Vương Dũng cùng nhau về nhà, không được đi một mình nhé.”
Kỳ thật Mã Trạch Vũ đã không thành công uy hϊếp anh, nhưng anh vẫn không yên tâm.
Hoặc là nói, là câu nói của Mã Trạch Vũ kia làm anh lo lắng - mặc kệ có nguy hiểm hay không, anh đều lo.
Dù anh không nói, mỗi ngày Hứa Đông Nhược đều cùng Vương Dũng đi học cùng tan học, bởi vì đồng chí nhỏ Vương Dũng ở bên cạnh nhà bọn họ, hai người bọn họ còn cùng trường cùng lớp, cho nên cô cảm thấy Trịnh Bất Phàm dặn dò câu này rất kỳ quái: “Vì sao ạ?”
Trịnh Bất Phàm không muốn nói cho cô về việc đánh nhau ngày hôm nay, nên đã viện lý do:
“Nghe nói khu vực xung quanh trường học có tội phạm cướp bóc.”
Hứa Đông Nhược: “Cướp tiền hay là cướp sắc? Cướp tiền thì không lo, vì em không có, nhưng nếu là cướp sắc, thì em……”
“Vậy em liền càng không cần lo lắng!” Kỳ thật anh biết cô lớn lên rất xinh đẹp, chẳng qua cố tình trêu cô mà thôi.
Hứa Đông Nhược tức đến sắp điên: “Rồi, thì anh đẹp!”
Trịnh Bất Phàm cười một hồi: “So với em đẹp hơn!”
Hứa Đông Nhược không phục mà “Hứ!” một cái, không hề đáp trả anh, tắt đèn bàn, chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Trịnh Bất Phàm cũng lên giường, nhưng không ngủ, không yên tâm mà nhắc lại:
“Nhớ kỹ chưa? Về sau tan học nhớ cùng Vương Dũng đi chung đó.”
Hứa Đông Nhược bất đắc dĩ, kéo dài ngữ điệu trả lời: “Nhớ rồi…!”
Trịnh Bất Phàm nhẹ giọng: “Ngủ đi.”
Anh vốn tưởng rằng chuyện đánh nhau liền cứ như vậy trôi qua, nhưng ngày hôm sau đi học, anh mới phát hiện, chính mình tối hôm qua đã nhất chiến thành danh.
Từ em trai lớp 1 nhà bên, đến học trưởng khối 12 tầng trên, không một ai không biết đến Trịnh Bất Phàm.
Tối hôm đó, anh cùng lắm cũng chỉ là lấy một đánh mười, trong tay còn cầm cây côn làm vũ khí, nhưng là miệng người đáng sợ, truyền đi truyền lại liền thành anh tay không lấy một địch trăm.
Từ đó về sau, cũng chẳng ai dám trêu chọc anh, Hứa Đông Nhược cũng được thơm lây, bởi vì mọi người đều biết cô là em gái của anh.
Trần Hải Minh vì muốn làm nổi bật ở trước mặt Tôn Mộng Dĩnh, mới có thể như ăn gan hùm mật gấu mà đi đánh Hứa Đông Nhược, lại không nghĩ bị Trịnh Bất Phàm bắt tận tay.
Trịnh Bất Phàm nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt trầm tới cực điểm.
Trần Hải Minh bị dọa ngốc tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, không còn khí thế gân cổ như sư tử Hà Đông nữa, run rẩy nói không nên lời.
Hứa Đông Nhược đã sớm nhìn thấy Trịnh Bất Phàm, nhưng lại không gọi anh, bởi vì cô muốn khiến Trần Hải Minh - cái đồ não tàn chó liếʍ, cho Tôn Mộng Dĩnh xem, miễn về sau ả đừng sai cái chân chó của mình tới làm phiền cô nữa.
Tuy rằng hiện tại Trịnh Bất Phàm đã biết chuyện này, cô liền không cần tự mình động thủ, lại đem tay áo đã xắn đến khuỷu tay thả xuống.
Trịnh Bất Phàm vẫn luôn không buông cánh tay Trần Hải Minh, xách đi hắn như xách con mồi, hỏi Hứa Đông Nhược: “Nó đánh em à?”
Hứa Đông Nhược dùng từ thực vi diệu: “Còn chưa đánh.”
Trần Hải Minh vội giải thích không ngừng: “Em là tổ trưởng, em bảo bạn ấy đổi chỗ làm vệ sinh, bạn không đổi!”
Hứa Đông Nhược: “Sao cậu không đổi sớm đi? Tôi sắp quét xong rồi cậu mới bảo tôi đổi, tôi dựa vào cái gì phải đồng ý? Là cậu ngốc hay là tôi khờ?”
–
Trần Hải Minh: “Cậu không đổi liền thì thôi, sao lại đánh tôi?”
Ai da… lại còn học được cách làm ác nhân cáo trạng trước? Hứa Đông Nhược quả thực không biết nên bày ra biểu tình gì - lúc hắn đối mặt với Tôn Mộng Dĩnh, đầu óc có thể có một nửa linh hoạt như hiện giờ, cũng sẽ không bị ả chơi vòng vòng.
Đúng lúc này, một giọng nói mềm mại cắt đứt cuộc tranh luận của hai người bọn họ:
“Anh Bất Phàm, đều là em sai, không liên quan gì đến bọn họ, anh đừng tức giận, muốn trách thì trách em đi, đừng trách tổ trưởng của bọn em, thật sự không liên quan gì đến bạn ấy.”
Tôn Mộng Dĩnh nói lời này, trong sự tự trách lại mang theo vẻ tuổi thân, trong tuổi thân lại có chút sợ hãi, trong đôi mắt to long lanh hoàn toàn vô tội cùng sự yếu đuối, thấy thế nào cũng là nhu nhược đáng thương.
Còn có, một tiếng “Anh Bất Phàm” của ả, vừa mềm lại ngọt, trước giờ Trịnh Bất Phàm chưa bị nữ sinh gọi như vậy bao giờ, trong nháy mắt trở nên ngốc.
Hứa Đông Nhược nổi giận - vừa rồi chỉ huy liếʍ cẩu kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô thì thôi, hiện tại lại ngay trước mặt cô câu dẫn người của cô? Biến cô thành không khí sao?
Còn có, cái gì gọi là cùng tổ trưởng một chút quan hệ đều không có? Cùng hắn không quan hệ, tất cả đều là cô sai? Rõ ràng là đổi trắng thay đen đó?
Hứa Đông Nhược tức đến bật cười, nhìn chằm chằm Tôn Mộng Dĩnh, không chút tình người mà phản công:
“Ai là anh của cô? Cô gọi ai là anh? Không có thời gian xóa bảng lại có thời gian chạy tới nhận anh à? Trà xanh cùng bạch liên hoa, cô có thể lựa chọn một cái nha, nhưng không thể hai cái đều muốn hết, cái này gọi là không cần mặt mũi đó!”
tác giả có lời muốn nói: Hứa dỗi dỗi: “Nam nhân của tôi mà cô cũng muốn câu dẫn?”
……