Trong Thôn Có Chàng Trai Đến Từ Tận Thế

Chương 46: Chứng cứ nhận người thân (2)

Ngô Kình Viễn hiểu được lo lắng của mọi người, hôm nay lên trấn trên tìm hiểu tình hình, anh cũng nghe ngóng được những chuyện này, đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị tra hỏi.

Gật đầu một cái, anh lễ phép chắp tay nói với trưởng thôn, sau đó bắt đầu bình tĩnh thêu dệt câu chuyện.

“Trưởng thôn đừng gọi ta là công tử, ta họ Ngô, tên là Ngô Kình Viễn, ta và nhà họ Chu quả thật không có quan hệ huyết thống, ta là con nuôi của một người nhà họ Chu năm đó chạy nạn ra nước ngoài...”

Đây là cái cớ mà anh vừa nghĩ ra lúc chạy tới đây.

Mặc dù cổ đại rất lạc hậu, không có xét nghiệm huyết thống giống như hiện đại, nhưng trong thế giới này đàn ông còn có thể sinh con, ai biết có phương pháp giám định huyết thống huyền ảo nào hay không?

Vì đảm bảo không một sai sót, dứt khoát nói rõ ràng ra là tốt nhất, người thân cũng không nhất định phải có quan hệ huyết thống, chỉ cần có tên tuổi rồi dệt chuyện là được.

“... Những năm này mẹ nuôi vẫn luôn vô cùng mong nhớ người thân trong nhà, bởi vậy khi qua đời, dặn dò ta nhất định phải trở về quê hương tìm người thân, cũng coi như lá rụng về cội, nhưng mà lúc đó mẹ nuôi ta đã hấp hối, thần trí mơ hồ, cung cấp không nhiều tin tức, ta chỉ biết người thân của mẹ nuôi là hai huynh đệ, chạy nạn về phía nước Hạ, ta nghe ngóng rất lâu mới tìm được đến nơi này, thông tin của Chu ca nhi vô cùng ăn khớp với thông tin người ta cần tìm.”

“Trưởng thôn gia gia, chắc chắn là Chu ca nhi, thân thế của Chu ca nhi rất phù hợp với những gì Ngô đại ca nói!”

Lâm A Mặc tích cực phụ họa, thật ra tin tức Ngô Kình Viễn nói rất mơ hồ, chỉ dựa vào lời nói của một bên thì khó mà xác nhận, nhưng mà cậu tin tưởng anh.

Bởi vì chỉ khi Chu ca nhi là người thân của Ngô Kình Viễn, Chu ca nhi mới không bị Chu thái bà gả cho lão viên ngoại, hơn nữa Ngô Kình Viễn từng nói rồi, tìm được người thân sẽ định cư trong thôn, vậy thì không sợ anh là kẻ buôn người, về phần có phải là giặc cướp tới lẩn trốn giống thôn bên cạnh vào năm ngoái hay không, mang người tới quan phủ tra xét là biết thôi.

“Hừ, chỉ dựa vào lời cậu ta nói là được rồi sao? Những chuyện này hoàn toàn có thể hỏi thăm ra, họ Ngô kia, cậu có chứng cứ gì không?”

Trong lòng Chu thái bà căng thẳng thấp thỏm vô cùng, vội vàng phản bác.

“Tất nhiên có chứng cứ rồi.”

Ngô Kình Viễn vẫn rất bình tĩnh, từ trước đến nay anh không làm chuyện không chắc chắn, anh nghi ngờ Chu ca nhi chính là Chu Phúc Hỉ mà anh muốn tìm cũng không phải là không có lý do.

Sau khi tìm hiểu rõ ràng thời gian nạn đói, chỉ dựa vào thông tin anh cung cấp, xung quanh nơi này có rất nhiều tiểu ca nhi trùng khớp, nhưng chỉ có Chu ca nhi này là khác biệt.

Chuyện ca ca của Chu ca nhi rớt xuống vách núi mà Lâm A Mặc vừa nói với anh giống hệt với những gì ông Chu - bạn đời của ông hai nói với anh lúc trước khi xuyên qua, vừa rồi trên đường tới đây, anh còn cố ý hỏi tên của đối phương, ca ca của Chu ca nhi cũng tên là Chu Đại Ngưu!

Mặc dù thế gian có trùng hợp, nhưng cũng không thể nào trùng hợp đến mức này được, giờ phút này nhìn kỹ lại tướng mạo của Chu ca nhi, quả thật giống với ông Chu lúc còn trẻ bên trong ảnh chụp mà anh từng nhìn thấy tới ba phần, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có hơn chín mươi lăm phần trăm Chu ca nhi chính là đệ đệ Chu Phúc Hỉ của ông Chu.

“Mẹ nuôi ta đã nói với ta, trên lưng của người đệ đệ trong đó có một vết bớt giống hình đĩnh bạc, đúng rồi, chỗ này của ta còn có một bức... tranh, có thể làm bằng chứng nhận dạng.”