Trong Thôn Có Chàng Trai Đến Từ Tận Thế

Chương 45: Chứng cứ nhận người thân (1)

Chu thái bà nhìn chằm chằm Ngô Kình Viễn, tiếng rống có vẻ rất hung dữ, nhưng thực tế trong lòng đã hơi hoảng hốt.

Chu ca nhi là nhà bà ta nhận nuôi, ngoài Chu Đại Ngưu đã rơi xuống núi chết mất xác kia, bà ta đâu biết trong nhà Chu ca nhi còn có người thân nào khác hay không, nếu thật sự có, bây giờ người ta còn tới tận cửa tìm người, vậy chuyện kia gay go rồi.

Vẻ ngoài của Chu ca nhi không tệ, nốt ruồi son giữa trán cũng đỏ rực tươi đẹp, là một tiểu ca nhi hiếm có, khó khăn lắm bà ta mới nhờ bà mối tìm được cửa hôn sự Tiền viên ngoại này, sính lễ là ba mươi lượng bạc trắng bóng đấy, nếu như Ngô Kình Viễn thật sự là người thân của Chu ca nhi, vậy bạc này cũng không còn nữa rồi!

Hơn nữa, những năm này bà ta đối xử với Chu ca nhi không tốt, nhìn dáng vẻ của Ngô Kình Viễn, lỡ như sau khi nhận người thân rồi, Chu ca nhi căm hận tố cáo bà ta, chắc chắn người trong nhà cậu sẽ tìm bà ta tính sổ.

Cho nên, bất kể người mà người đàn ông này tìm có phải Chu ca nhi nhà bà ta hay không, bà ta tuyệt đối không thể để chuyện nhận người thân này thành công!

“Cậu nói Chu ca nhi nhà ta là người thân của cậu thì Chu ca nhi là người thân của cậu chắc? Lấm la lấm lét, ai biết là giặc cướp từ đâu chạy tới nơi này tùy tiện nhận người thân để lẩn trốn, hay là kẻ lừa đảo tới lừa người mang đi bán!”

Chu thái bà điều chỉnh tâm lý, lập tức sử dụng bản lĩnh khóc nháo gây chuyện của mình để làm ầm chuyện này lên.

Thời buổi này trích máu nhận thân đã không còn đáng tin, tìm người chỉ có thể dựa vào tín vật, lúc trước Chu ca nhi nhỏ như vậy, cái gì cũng không biết, chỉ cần bà ta liều chết không nhận, ai có thể chứng minh Chu ca nhi là người thân của người đàn ông này?

Người dân trong thôn đều rõ ràng tính nết của bà ta, nghe thấy lời này liền biết, hôm nay cho dù người ta có phải là người thân thật hay không, bà ta đã quyết tâm khóc lóc ăn vạ không cho nhận thân.

Lâm A Mặc vô cùng tức giận, hai mắt của Chu ca nhi cũng đỏ lên.

Trưởng thôn cũng không nhìn nổi nữa, nghiêm mặt cảnh cáo bà ta một câu: “Chu a bà, bà đừng có mà giở trò chơi xấu!”

Lúc này mới đi đến trước mặt Ngô Kình Viễn, quan sát anh một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nghiêm mặt nói.

“Vị công tử này, cậu nói cậu tới tìm người thân, vậy trên người có tín vật chứng minh gì không?”

Trưởng thôn đặt câu hỏi như vậy cũng không phải có ý thiên vị người thôn mình, Chu ca nhi là đứa bé mọi người nhìn lớn lên, không phải ai cũng lòng dạ độc ác như Chu thái bà, trên thực tế người trong thôn đều thương xót tiểu ca nhi này.

Nếu người thân của Chu ca nhi tìm tới, vậy đương nhiên là rất tốt rồi, nhưng Ngô Kình Viễn là từ bên ngoài tới, không rõ lai lịch, lỡ như là kẻ buôn người xấu xa, để anh dẫn Chu ca nhi đi, há chẳng phải ‘vừa ra hang hổ lại vào ổ sói’?

Cũng không phải chưa từng xảy ra trường hợp này, nạn đó năm đó khiến cho rất nhiều nạn dân chạy tới thôn bọn họ định cư, trong đó có không ít đứa nhỏ không cha không mẹ được thôn dân bản địa nhận nuôi giống như Chu ca nhi. Mấy năm trước đã có người lòng dạ độc ác mưu đồ ý xấu, lấy danh nghĩa tìm người thân lừa mấy người đi, sau đó có người trốn về vạch trần, thôn dân chất phác mới biết được sự thật này.

Còn có trường hợp nghiêm trọng hơn, năm ngoái thôn bên cạnh có giặc cướp bị quan phủ truy nã tới giả vờ nhận người thân để ở lại.

Cho nên bây giờ người trong thôn cũng không dám nhận thân thích bừa bãi, đặc biệt là người tỏ vẻ có tiền, đến nhận người thân đều là có ý xấu xa, làm tiền...

Cho nên, thân là trưởng thôn, ông ta không thể không cân nhắc kỹ càng hơn.

“Đúng vậy, tiểu huynh đệ có đồ vật gì để chứng minh không? Có thì mau lấy ra đi...”

Thôn dân xung quanh cũng gật đầu phụ họa, đây cũng không phải là bọn họ làm khó người ta, mà chuyện nhân người thân này quả thật phải tra xét rõ ràng.