Tần Dĩnh giờ nghỉ trưa không có nghỉ ngơi, bất quá may mà ngày thường cô cũng không ngủ trưa, đều đọc sách và học trước các bài sau. Theo lời bạn cùng phòng La Vân, Tần Dĩnh giống như không cần ngủ, cô dậy sớm hơn mọi người, ngủ muộn hơn mọi người, học bài vào buổi trưa, cô giống như một cái máy vậy! Điều đáng kinh ngạc nhất là cô chưa bao giờ uể oải, như thể cô sức lực toàn thân dùng không hết vậy!
Chiều nay, Tần Dĩnh vẫn lên lớp như thường lệ, nghiêm túc ghi chép và làm bài. Buổi chiều tan học, cô không đi nhà ăn, mà tiếp tục ở trong phòng học, tô vẽ trang trí phần báo bảng đang bỏ trống, giờ chỉ còn đợi đánh giá báo bảng ngày mai. Thời điểm làm xong hết thảy, bầu trời đã tối. Sau khi đơn giản quét dọn lớp học, khóa cửa, cô thuỷ chung không quá yên tâm. Lần trước đêm hôm khuya khoắt cũng có thể phá huỷ báo bảng của cô, nhưng lần này thì sao? Có thể hay không lặp lại chiêu cũ?
Vừa lúc Tần Dĩnh từ nhà vệ sinh đi ra, vốn tưởng rằng sẽ ở lại phòng học cả đêm, khi đến gần hơn, cô mới nhận ra cửa trước và sau phòng học đều có thêm dây xích. Hai phút trước, ổ khoá dây xích này không hề tồn tại! Là ai đang giúp cô? Tần Dĩnh nhìn quanh không thấy ai, liền xoay người trở về ký túc xá.
Khi trở về ký túc xá thấy Vương Văn Gia đang ở đó, cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Có lẽ đã quá mệt nên cô ngủ rất sớm. Nửa đêm theo đồng hồ sinh học cô thức giấc, liếc nhìn thời gian biết đã đến lúc lấy năm trăm tệ từ trong két. Kể từ khi trọng sinh đến nay, việc thức dậy này đã trở thành việc phải làm hàng ngày. Chỉ là đêm nay Tần Dĩnh lục tung khắp nơi cũng không tìm được két sắt, lập tức sợ tới mức tỉnh ngủ. Két sắt đâu rồi? Chẳng lẽ bị người tìm thấy lấy đi?
Cô đã giấu nó dưới chiếc chăn bông trước khi đi, khi quay lại, chiếc chăn bông vẫn được gấp lại rất tốt, không ai đυ.ng đến nó cả! Nhưng, làm sao nó không có ở đó!
Tần Dĩnh lặng lẽ xuống giường, mở tủ kiểm tra số tiền cô cất trước đó còn chưa kịp gửi vào thẻ. Thật may là tiền vẫn còn, chỉ là, còn cái két sắt thì sao? Nghĩ như vậy, Tần Dĩnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Văn Gia đang ngủ say, bẹp môi vài cái, tựa như nói mớ:
"Tần Dĩnh, mày chảnh cái gì, hừ, quỷ nghèo."
"Xem tao làm sao thu thâp mày! Đánh chết mày! Đánh chết mày! "
Tần Dĩnh: rốt cuộc mình cùng cô ta có thù oán gì, nằm mơ cũng muốn cùng mình đánh nhau!
Mặc dù ghét Vương Văn Gia, nhưng không có sự cho phép của người khác, cũng như không có bằng chứng xác thực, Tần Dĩnh không có cách nào động vào đồ của người khác, đành phải trước nằm lại trên giường
Có lẽ thực sự mệt mỏi, ban đầu còn trở đi trở lại nghĩ về những khả năng khác nhau của việc chiếc két sắt biến mất, nhưng dần dần, mí mắt nhìn lên trần nhà ngày càng nặng trĩu, rồi cô chìm vào giấc ngủ sâu. Lần này, cô không đến khu rừng long não tươi tốt mà ở một không gian trắng tinh khôi. Xung quanh trống rỗng, không có điểm dừng, mọi thứ có thể nhìn thấy đều là màu trắng tinh khiết. Tần Dĩnh đi chân trần trên nền đất trắng, đang khó hiểu thì trước mặt cô xuất hiện một giao diện lớn, giao diện được chia thành nhiều ô nhỏ, chỉ có hai ô biểu tượng ở phía trước là sáng, còn lại là màu xám
Tần Dĩnh ngập ngừng đưa tay bấm vào một trong những biểu tượng trông giống như chiếc két sắt, biểu tượng đó trở nên lớn hơn và hiện ra trước mắt cô. Số dư bên dưới biểu hiện: 500. Tần Dĩnh bấm vào số dư, bỗng nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở, hỏi cô có muốn rút tiền mặt không. Tần Dĩnh nhấp vào "có", sau đó xuất hiện hai phương thức để rút tiền, tiền mặt và chi phiếu. Tần Dĩnh nghĩ rồi chọn tiền mặt. Vào thời điểm cô nhấp vào, số dư trở thành 0 mà biểu tượng bên trong tủ sắt vẫn còn 500, nhưng không thể nhấp vào số 500, mỗi lần cô nhấp vào đều hiện lời nhắc "vui lòng quay lại vào ngày mai"
Không biết có phải là do trong mơ, Tần Dĩnh cảm thấy cô đã tìm ra nguyên nhân khiến chiếc két sắt biến mất. Két sắt bất động, cô nhấp vào biểu tượng thứ hai. Đó là biểu tượng bó gỗ.
"Một ngày đếm ngược đạt được"
Tần Dĩnh không hiểu "một ngày đếm ngược" có ý nghĩa gì, tên biểu tượng kia là khu rừng long não, chẳng lẽ chính là khu rừng lúc trước mình đã đến trong mộng
Tần Dĩnh vui mừng khôn xiết, lần trước trong mơ cô tình cờ lạc vào rừng long não, cô còn đang nghĩ cây long não có thể dùng làm vật liệu gỗ cho cha thì tốt rồi, không ngờ vấn đề này đã được giải quyết. Chỉ là một ngày đếm ngược? Đó chính là cuối tuần rồi!
Trong mơ, Tần Dĩnh phi thường tỉnh táo, cô thậm chí rất mong đợi ngày cuối tuần này! Sự chán nản ban đầu vì báo bảng bị phá hủy cũng tan biến theo giấc mơ này. Ngoài hai biểu tượng này, Tần Dĩnh đã thử nhấp biểu tượng màu xám khác bên dưới, nhưng không những không bấm được mà thậm chí còn không có bất kỳ thông tin liên quan nào.
Sáng hôm sau, Tần Dĩnh dậy sớm chạy bộ như mọi ngày, tuy trong lòng đã đoán già đoán non nhưng vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm. Chiếc két sắt vẫn mất tích, có lẽ đã thực sự biến đổi từ một vật thể hữu hình thành một không gian phi vật thể. Thay quần áo xong, mở cửa tủ, Tần Dĩnh nhìn những tờ tiền được giấu dưới quần áo của mình, đúng như dự đoán, tối hôm qua trong mộng rút tiền, sáng sớm thức dậy liền có hơn 500 tệ. Giấu kỹ lần nữa, khóa cửa tủ đi xuống tầng chạy bộ. Khi đến lớp học sau khi ăn cơm vào buổi sáng, sợi dây xích trên cửa lớp học đêm qua đã biến mất, cửa trước và cửa sau cũng mở ra
Tần Dĩnh bước nhanh vào, sau khi thấy báo bảng hoàn hảo không tổn hao gì liền thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn phòng học, ngoài Vương Viện Viện bình thường thích học, Tạ Chấp cũng ở đó, nằm trên bàn ngủ. Lúc 8 giờ sáng, buổi sinh hoạt kết thúc, nhóm hội học sinh chịu trách nhiệm đánh giá lần lượt xuất hiện ở từng lớp. Nhóm có năm người, trưởng nhóm là học sinh lớp mười hai, họ Tống tên Tống Hà
Mặc dù cậu ta và Tạ Chấp là hai nhân vật phong vân giống nhau trong trường, nhưng họ là hai kiểu học sinh hoàn toàn trái ngược nhau. Một là học bá học tốt nhiều môn, thành tích tốt, tính cách tốt, gia thế tốt, là bạch mã hoàng tử trong mắt nhiều người. Ngay cả trong kiếp trước, Tần Dĩnh đã từng nhìn qua Tống Hà, người phát biểu với tư cách là đại diện học sinh trên đài, trong lòng dấy lên tầng tầng rung động.
Mà nhân vật phong vân khác của Trường THPT tư thục Đức Dương, Tần Dĩnh bất giác nhìn về phía Tạ Chấp. Hắn đang ngả người ra sau, cúi đầu không biết đang làm gì, cây kẹo mυ'ŧ cắn trong miệng phát ra tiếng răng rắc, hồn nhiên không quan tâm đến đánh giá báo bảng phía sau. Nghĩ lại cũng đúng, chuyện này không liên quan gì đến hắn. Tần Dĩnh nghĩ vậy, lại dời ánh mắt về phía Tống Hà. Thấy hắn đang nhìn báo bảng mỉm cười, gật đầu tán thưởng rồi nói gì đó với những người xung quanh rồi cầm bút chấm điểm vào vở.
Sau khi ghi điểm, cả nhóm định ra về từ cửa sau lớp học, Tống Hà liếc mắt nhìn tên góc bên phải dưới báo bảng ( phần đề chữ, ghi tên trên bức vẽ ), quay người nhìn về phía mọi người trong lớp. Giọng nói từ tính lại ôn nhu, có sức quyến rũ khó tả:
"Tần Dĩnh là bạn học nào?"