Trùng Sinh Quay Về: Cầm Mười Tỉ Trở Lại Thập Niên 90

Chương 17

Mọi người theo âm thanh nhìn lại, thấy Tạ Chấp đang đứng đó với một tay đút túi. Khi nhấc chân bước vào, cầm sữa đậu nành trong tay phải trên miệng, phát ra tiếng ọt ọt ọt dưới đáy! Hắn ném túi sữa đậu nành lên không trung, tạo thành một hình parabol đẹp mắt rơi vào thùng rác.

Lúc trước Tạ Chấp không đến, cô ta vẫn có thể mơ hồ ngầm thừa nhận tình cảm lưu luyến giữa hai người. Chiều qua, mặc dù Tạ Chấp đến lớp tiết cuối cùng, nhưng không có thanh minh cái gì, cũng không có tới chỗ cô ta. Vương Văn Gia càng tin chắc tâm ý của Tạ Chấp dành cho mình, nếu lúc đầu còn nghi ngờ thì bây giờ Vương Văn Gia chắc chắn 100% rằng tại sân trượt băng ngày hôm đó, Tạ Chấp là bởi vì mình mới động thủ với Thường Đại Dũng. Nghĩ đến điều này, Vương Văn Gia vui mừng không thể giải thích được.

Nhưng chỉ mới qua một buổi tối, Tạ Chấp muốn làm chứng cho Tần Dĩnh? Điều này không tránh khỏi khiến cô ta có chút lo lắng! Ngày hôm qua không biết hắn ở dưới lầu có nghe thấy hay không, lại đã nghe được bao nhiêu. Vương Văn Gia nắm chặt ngón tay, cắn môi dưới, đáng thương nhìn Tạ Chấp. Mặc dù những tiếng bàn tán xung quanh rất nhỏ, nhưng đều sột soạt truyền vào tai.

"Tạ Chấp đến làm chỗ dựa cho Gia Gia rồi, xem đi, ta đã nói họ đang yêu nhau a!"

"Xem ra những lời đồn đại trong trường là sự thật! "

"Chờ xem, có trò hay để xem!"

Vương Văn Gia vừa e ngại vừa mong chờ, Tạ Chấp thật sự ở đây làm chỗ dựa cho cô ta sao. Nếu đúng như vậy thì hôm nay Tần Dĩnh thật sự xong đời rồi, nghĩ đến đây liền khó mà kiềm chế kích động cùng hưng phấn!

Khi Tạ Chấp nghe thấy những lời đó, liền một cái liếc cũng không nhìn cô ta, một đôi mắt thâm thuý như chim ưng nhìn chằm chằm Tần Dĩnh, rồi đột ngột nghiêng người đi qua, khiến Tần Dĩnh sợ đến mức lùi lại phía sau, chân đập vào chân bàn phía sau: "bạn ... bạn làm gì vậy!"

Khóe miệng bên trái Tạ Chấp khẽ nhếch, giễu cợt: "Sợ tôi như vậy, tôi đã làm cái gì táng tận lương tâm a ?!" Tạ Chấp nghiêng người tay đút túi dựa vào bàn trong tư thế nửa ngồi, nửa dựa:"Tuy rằng tôi đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng bạn thật sự khiến tôi phải suy nghĩ tôi đã làm gì bạn."

Tần Dĩnh cố nén sự ghê tởm và sợ hãi với Tạ Chấp vì những ký ức không thể chịu đựng được của kiếp trước:"Bạn vừa nói bạn có thể chứng minh điều đó, bạn hãy nói những điều bạn thấy hoặc nghe được đi."

Tạ Chấp vẫn nhìn cô chằm chằm mỉm cười: "Bạn cầu xin tôi đi, bạn cầu xin tôi sẽ đưa cho bạn bằng chứng rõ ràng "

Cầu xin hắn? Tần Dĩnh trong lòng hừ lạnh một tiếng, cô tuyệt đối không có khả năng cầu xin hắn! Kiếp trước hắn cũng từng nói cô cầu xin hắn, liền cho cô một con đường sống, không ép cô làm những chuyện kia, nhưng cuối cùng cô van xin, khóc lóc thành vô ích, lại vừa vặn hợp ý hắn. Đời này, cho dù cô bị oan uổng, cũng không có khả năng cầu xin hắn lần nữa!

Khi chuông vào lớp vang lên, Tần Dĩnh xoay người trở về chỗ ngồi, không nói lời nào. Tiết đầu tiên kết thúc, tiếng chuông vừa vang lên, Tần Dĩnh chạy ra ngoài như điên. Mọi người trong lớp đều sững sờ. Cô thường ở lại chỗ ngồi sau giờ học để học bài, hôm nay là điên rồi sao, chạy nhanh như vậy! Sợ không phải chạy ra ngoài trốn đi khóc a! Chỉ vì một cái báo bảng? Năng lực thừa nhận cũng quá yếu đi!

Tạ Chấp vốn đang ngủ cũng nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, ngồi dậy, cô gái kia thật sự không có ở chỗ ngồi.

Lục Thiếu Ninh từ hành lang gọi hắn:"Tạ Chấp, cùng đi toilet a."

Lục Thiếu Ninh học trên tầng, lại đặc biệt xuống tầng hỏi Tạ Chấp cùng nhau đi toilet sao? Thực sự là anh em tình thâm!

Tạ Chấp đứng dậy, không đi vệ sinh mà đứng ở hành lang cùng với Lục Thiếu Ninh nhìn xuống. Một lúc sau, một bóng người áo trắng vội vã chạy vào tòa nhà dạy học, mái tóc đuôi ngựa dài đen tuyền vì cô chạy mà lắc lư. Trong tay không biết cầm vật gì giống như một mảnh quần áo, hoặc giống như một mảnh khăn lau.

"Tạ Chấp, cô gái đó ....."

Lục Thiếu Ninh còn chưa nói xong, Tần Dĩnh đã ba bước rồi hai bước chạy lên tầng, trực tiếp đi vào phòng học qua cửa sau, sau đó cầm khăn lau trên tay lau bảng. Nhưng ngay cả như vậy, bảng vẫn chưa khô hoàn toàn, mảnh khăn lau không hết.

Ngay khi Tần Dĩnh hối hận vì không lấy thêm, cách đó không xa một cái áo ném tới: "Này không cần, dùng hay không là tùy bạn!" Cũng không biết tại sao, sợ hắn như vậy, kháng cự hắn như vậy! Nhưng ngay cả như vậy, hắn vẫn không nhịn được đi xem cô ấy, quan tâm cô ấy, thậm chí muốn giúp cô ấy. Điều này khiến Tạ Chấp rất bực bội!

Tần Dĩnh nhìn hắn, nhưng vẫn là nhặt áo trên đất trả lại cho hắn:"Này, tôi..."

Tạ Chấp gắt gỏng liếʍ khóe miệng, hận không thể chặt đứt bàn tay ném áo vừa rồi.

Tần Dĩnh trở lại lớp, nhưng cô vẫn quay đầu giải thích:"áo rất tốt, lau bảng thì tiếc lắm." Giải thích xong, cầm khăn lau sơ qua. Tuy không thể khô hoàn toàn nhưng nếu không có gì ngoài ý muốn thì buổi trưa cũng có thể sẽ khô hoàn toàn

Hôm nay tâm tình Tạ Chấp có vẻ rất tốt, đi học cũng không ngủ, an vị trên ghế, hai chân bắt chéo, nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh mai bên cửa sổ. Cô ấy vẫn còn biết giải thích một câu? Trong nội tâm càng phiền não rồi!

Lục Thiếu Ninh bị lột sạch áo tâm tình không tốt. Anh em nhiều năm như vậy, vậy mà lấy áo hắn để lau bảng???? Cái áo khoác này 800 tệ đó! Tạ Chấp thực sự coi tiền như rác!

Buổi trưa tan học, lớp học chật kín người đổ xô ra, một số hướng về nhà ăn, có tốp năm tốp ba ra ngoài trường ăn cơm. Tần Dĩnh ở trong phòng học một mình, trong giờ giải lao một lần nữa viết xong bản thảo xoay người, nhưng lại thấy ở hàng ghế cuối cùng, Tạ Chấp không rời đi, hắn nằm trên bàn đang ngủ.

Cánh tay phải duỗi thẳng trên bàn, tựa đầu vào trên cánh tay trái, xương cổ tay nhô ra, các khớp ngón tay tuỳ ý rủ xuống. Tay phải tùy ý đặt trên bàn, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, sạch sẽ kia nhưng chỉ khiến Tần Dĩnh cảm thấy sợ hãi, muốn lui ra ngoài.

Hít một hơi thật sâu, coi hắn như không khí, cầm phấn viết lên chỗ khô ráo trước. Lúc trước bản thảo báo bảng cũng là cô viết, chẳng qua không biết liệu Vương Văn Gia có phải hay không theo dõi cô, báo bảng bị phá cùng lúc bản thảo cũng bị xé thành mảnh giấy

Tần Dĩnh không còn cách nào nên đã viết lại bản thảo, đặt chủ đề một lần nữa! Trong giờ nghỉ trưa, cô thậm chí còn không có thời gian để uống nước, nhưng may mắn thay, văn đã gần xong. Đợi buổi tối lại vẽ và trang trí, đánh giá ngày mai vẫn kịp. Tần Dĩnh thở phào một hơi, thời điểm lui về phía sau đυ.ng phải Vương Viện Viện

"Cái này, cậu chưa ăn phải không? Tôi mang tới cho cậu. Đồ ăn tráng miệng căn tin làm nhiều, bán không hết. Mau ăn đi, sắp vào học rồi."

Tần Dĩnh nhìn bánh ngọt và sữa trong túi, mỉm cười cảm ơn, rửa tay ăn hết, chuông vào lớp vang lên, mọi người lần lượt vào lớp, người đã ngủ trong lớp trước đó lại không thấy bóng dáng. Nhiều người nhìn thấy phía sau báo bảng được viết lên một lần nữa, đều có chút bị sự cố chấp của Tần Dĩnh rung động. Dù sao việc đó cũng không quan trọng, tại sao cứ khăng khăng làm gì. Lúc Vương Văn Gia vào lớp, tự nhiên chú ý đến dòng chữ trên bảng, không chỉ viết lại mà còn thay đổi nội dung!