Xuyên Nhanh Chủ Thụ: Giả Làm Thẳng Nam Bị Nam Chính Ngôn Tình Bẻ Cong

Quyển 1 - Chương 6.1

“Không dơ, chỗ nào của Ngôn Ngôn cũng ngọt, Ngôn Ngôn chảy thật nhiều nước đều dính hết lên tay tôi này...”

Lục Duật đùa giỡn sau đó cúi người gần sát thân thể Ôn Ngôn nâng lên bàn tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ thậm chí còn nhỏ giọt lên để cho cậu xem, Ôn Ngôn ngượng ngùng xoay qua đầu, “Không cần, không…”

Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của cậu làm Lục Duật không nhịn được hôn lên đôi môi kiều diễm, trong miệng còn mang theo mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh sáp làm Ôn Ngôn ghét bỏ mà nghiêng đầu tránh đi không cho hắn hôn môi, Lục Duật nhìn thấy bộ dáng ghét bỏ né tránh của cậu bị chọc cười, “Làm gì có người ghét bỏ chính mình a?”

Hắn nhéo cằm cậu không cho động, “Ba” “Ba” “Ba” hôn vài ngụm.

“Ngôn Ngôn bảo bối sảng qua, tiếp theo đến thúc thúc.”

Vừa nói vừa kéo chân Ôn Ngôn ra sau đó để chân gắt gao triền ở trên eo hắn, sau khi vừa dứt giọng nói thì cự mãng màu tím đen hung hăng đỉnh vào miệng huyệt khẩn trí, Ôn Ngôn bị làm cho đau đớn nên kêu rên, cúc huyệt mới vừa cao trào chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ tuông ra một cổ dịch nóng tưới ở trên côn ŧᏂịŧ, huyệt khẩu không ngừng siết chặt, thịt ruột sưng đỏ so ngày thường càng khẩn trí, kɧoáı ©ảʍ khiến cho cả người của Lục Duật run lên, thiếu chút nữa mở ra tinh khẩu, “Thao!”

Lão lưu manh Lục Duật nhéo mạnh vài cái lên đầṳ ѵú hồng diễm diễm của Ôn Ngôn giống như là để trừng phạt, “Không cần… Đau…”, Trái ngược với hành động đó thì lại cúi đầu dùng lưỡi nhẹ nhàng liếʍ xoa hai viên tiểu đá quý kia giống như để trấn an, Ôn Ngôn nhịn không được thoải mái hừ hai tiếng.

Đúng là một tiểu bảo bối kiều khí nên bị hắn sủng, chỉ cần nằm để hắn hầu hạ khiến cho thoải mái dễ chịu là được.

Kèm theo với động tác trong miệng của hắn chính là hành động thẳng lưng hung hăng ra vào va chạm, ở bên trong trực tràng tao lãng sông cuộn biển gầm.

Trực tràng mẫn cảm gặp phải trận gian da^ʍ cuồng bạo này khiến cho Ôn Ngôn chịu không nổi, vặn eo nâng mông giãy giụa, khóc kêu, “A —— không cần… Thúc thúc, đừng…” Tao huyệt bọc dươиɠ ѵậŧ càng siết càng chặt, nước sốt tràn đầy mị thịt tầng tầng đè ép cán.

Lục Duật bị làm cho một trận sảng khoái thấp suyễn, “Ngôn Ngôn thật đúng là đại bảo bối, thúc thúc nên thao em sớm hơn mới đúng chứ không phải nên để tên tiểu tử Lục Phương Trì kia đoạt trước.”

Hắn hung hăng đỉnh đầu, phá vỡ tầng mềm thịt ngăn trở khẩn trí kia, nghĩ tới việc bảo bối dưới thân bị cháu trai cưỡиɠ ɖâʍ trước khiến cho động tác của Lục Duật càng thêm càng tàn nhẫn, cảm giác giống như muốn thao chết Ôn Ngôn rồi dung nhập vào trong cơ thể của hắn vậy

Ôn Ngôn sắp bị cắm hỏng mất, khóc kêu duỗi chân muốn tránh thoát, “Quá… Quá nhanh, lục thúc, không cần…”

Căn bản thoát đi không được, hiệu lực của thuốc còn chưa hết, cả người vô lực đã vậy còn bị ấn ở phía dưới mà gian da^ʍ, càng thao càng tàn nhẫn. Cảm giác được cậu muốn trốn đi nên hắn rút dươиɠ ѵậŧ ra, ôm cậu lên trở mình làm thành tư thế quỳ bò, mông thì bị nhếch lên.

Đây là tư thế giao phối của dã thú, Ôn Ngôn cảm giác nội tâm rất xấu hổ và giận dữ, muốn bò thoát đi nhưng chỉ có thể vô lực lắc mông, mông thịt trắng tuyết phì nộn run lên thành sóng, ở giữa mông là miệng huyệt hồng chín rục lòi ra bên ngoài làm lộ mị thịt bên trong, dâʍ ɖị©ɧ bên trong thành sợi theo đùi chảy xuống, có vẻ phá lệ tao lãng.

Ôn Ngôn không tiếng động câu dẫn, cảm thán thúc thúc quá đỉnh, rất sảng a! Căn bản không bận tâm tiểu hệ thống đang ngồi xổm tại một góc của không gian hệ thống hực mà mọc nấm...

Nhìn thấy mông và miệng huyệt hồng nộn trong suốt tao lãng kia khiến Lục Duật không nhịn xuống mà chụp “Bang ——” một cái, bởi vì mông thịt quá non nên dù là một cái tát nhẹ cũng nổi lên vết đỏ ở trên chiếc mông trắng nõn làm nó có vẻ phá lệ mê người, Lục Duật cúi đầu cắn một ngụm ở trên đùi cậu.

Từ nhỏ đến lớn Ôn Ngôn chưa từng bị ai đánh mông, còn không có từ trong cảm giác thẹn phẫn nộ vì bị người đánh mông lấy lại tinh thần thì lại bị người ta hung hăng cắn một ngụm lên mông, cậu đau đến kêu rên, rốt cuộc nhịn không được, “Lục Duật, thúc… thúc đúng là tên biếи ŧɦái!”

Lục Duật nhìn khuôn mặt trướng hồng do phẫn nộ của Ôn Ngôn càng thêm diễm sắc, rất là đẹp, lão lưu manh tà cười, hai tay hung hăng xoa nắn vài cái lên mông nhỏ bạch mềm, “Bảo bối mắng rất dễ nghe! Tới, nâng mông lên, thúc thúc biếи ŧɦái muốn thao em!”

“Thúc quá… Quá mức, ngô ——” Lục Duật dồn sức ở eo hung hăng một đỉnh, nóng bỏng hung hăng cắm vào giữa tiểu huyệt hồng nộn nước chảy dùng sức thọc vào rút ra, hung hăng đỉnh vào phía sâu bên trong, “Bảo bối, tôi và Lục Phương Trì ai thao em sảng hơn? Hửm?”

Âm thanh của hắn khàn khàn sắc khí lời nói cợt nhả làm Ôn Ngôn nghe được mà đỏ mặt, căn bản không muốn để ý đến hắn, cố chấp không muốn mở miệng.

Lục Duật đâm càng thêm mãnh liệt, giống như muốn đem cậu cắm chết bắt buộc cậu phải mở miệng mới được vậy. Ôn Ngôn ghé vào trên giường theo động tác thọc vào rút ra của hắn mà tư thế thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hung hăng tiến về phía trước, giống như tư thế giao cấu của dã thú bị đánh về phía trước lại bị hung hăng ấn eo thừa nhận.

Ôn Ngôn sắp bị thao chết, lại mạnh miệng, “Đều khó chịu… Hai người… Thúc cháu hai… Đều là… Biếи ŧɦái, a ——”

“Xem ra tôi không có thỏa mãn Ngôn Ngôn a, là thúc thúc không đúng rồi, thúc thúc sẽ càng dùng sức thao Ngôn Ngôn…” Lục Duật không ngừng nói lời cợt nhả kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ôn Ngôn.

Quan quân lưu manh với làn da màu đồng cổ đang hung hăng thao thiếu niên trắng nõn, côn ŧᏂịŧ thô to màu đỏ tím ở trong tiểu c̠úc̠ Ꮒσα ngây ngô dùng sức qua lại thọc vào rút ra giống như trừng phạt mà hung hăng quất vào trong vách thịt mềm tao lãng rồi dùng sức mà va chạm miệng kết tràng, cảm giác như muốn làm cho nó mở rộng ra để cắm đi vào.

Thân thể trắng nõn của thiếu niên phiếm hồng, cực lực nhẫn nại rêи ɾỉ và những lời nói cợt nhả đó, liên tục mắng biếи ŧɦái, hỗn đản…

Giáo dưỡng của thiếu niên rất tốt, khi mắng chửi người chỉ có mấy từ qua lại khiến người càng cảm thấy đáng yêu, làm cho quan quân lưu manh trên người cậu càng muốn thao cậu.

“Hai người đang làm gì?” Đột nhiên truyền đến một tiếng bạo nộ.

Lục Duật bị dọa suýt chút nữa trực tiếp héo, “Thao!” Hắn hung hăng mắng một câu, động tác nhanh nhẹn mà rút chăn đắp lên thân thể của hai người.

Thân thể của Ôn Ngôn cứng đờ, cúc huyệt không ngừng buộc chặt, kẹp chặt đến mức làm cho dươиɠ ѵậŧ của Lục Duật phát đau.

Vừa bị dọa lại vừa bị kẹp, nếu hôm nay hắn không trực tiếp héo rớt thì tính hắn lợi hại. Lục Duật nhìn tiểu hài tử gắt gao chôn đầu, xem ra hôm nay chỉ có thể trước tới nơi này.

Hắn không che lấp chút nào mà đĩnh đạc rút côn ŧᏂịŧ của chính mình ra, “Ba ——” một tiếng ở trong căn phòng yên tĩnh vang lên rất rõ.

Thân thể của thiếu niên cứng đờ, keo chăn quấn kín mít bao lấy thân mình.

Lục Duật không biết xấu hổ mà cười, tùy tay lấy điếu thuốc trên bàn lên bật lửa hút một ngụm, “Như cháu chứng kiến.”

Hắn ác liệt nhếch miệng hướng về phía cháu trai đang bạo nộ cười, trong sương khói lượn lờ ánh mắt tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng ác ý, đó là ánh mắt thù hận của giống đực đối với tình địch đoạt lấy bạn lữ.

Lục Phương Trì cũng không hiểu tại sao chỉ qua một đêm không gặp sự tình như thế nào lại biến thành như vậy, hắn nguyên bản nghĩ hôm nay đến xem Ôn Ngôn, lại được người của Mạc gia nói cho biết Ôn Ngôn bị Lục Duật mang đi rồi.