Lục Duật vẫn luôn dùng ánh mắt đánh giá cậu, như là ác lang nhìn con mồi của mình, ánh mắt kia căn bản không phải ánh mắt của trưởng bối nên nhìn vãn bối, Ôn Ngôn cảm giác tình cảnh của mình rất nguy hiểm, nếu như không rời đi thì thật sự đã chậm
“Lục thúc, nếu như không có chuyện gì thì tôi về trước đây.” Ôn Ngôn nói dứt lời vội vàng đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lục Duật cũng không ngăn cản cậu chỉ nhìn cậu rời đi, khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười trêu ghẹo sủng nịch, nhìn cậu giống như mèo con hoảng loạn cảm giác rất là đáng yêu.
Ôn Ngôn mới đi ra vài bước, chỉ cảm thấy cả người mềm mại vô lực ngồi dưới đất, cậu thấy Lục Duật uống mới uống, chuyện gì xảy ra?
Lục Duật nhìn bộ dáng có chút nghi hoặc của Ôn Ngôn chỉ cảm thấy thật là đáng yêu, hắn cười khẽ đi lên trước, “Bảo bối, thúc thúc xuất thân là bộ đội đặc chủng, chỉ có chút thuốc như vậy thì tính cái gì?”
Hắn nhéo cằm Ôn Ngôn nhẹ nhàng hôn lên, một tay nhẹ nhàng ôm công chúa của hắn lên đi về phía phòng ngủ chính.
Ôn Ngôn muốn phản kháng, lại không thể nhấc lên chút sức lực, chỉ có thể giống chỉ mèo con mềm mại mà rúc vào trong lòng ngực hắn. Lục Duật hạ thuốc này làm cho toàn thân vô lực nhưng đầu óc lại rất là tỉnh táo.
Nhìn thấy cách phòng ngủ càng ngày càng gần, Ôn Ngôn càng thêm hoảng loạn, khuôn mặt thanh lãnh, khoé mắt đỏ tươi, hốc mắt ướt dầm dề hàm chứa nước mắt, “Lục thúc, không thể, tôi vẫn luôn xem thúc như trưởng bối mà kính trọng, không thể…”
Lục Duật nghe thiếu niên nói, cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lên vành tai phiếm hồng của cậu, ở bên tai cậu ái muội nỉ non, “Trước giờ tôi đều không muốn làm thúc thúc của em, tôi chỉ muốn làm người đàn ông của em, ấn em ở trên giường hung hăng thao, lấy danh trưởng bối bất quá là cái cớ để làm chuyện vô liêm sỉ thôi.”
Ôn Ngôn bị đặt trên giường rất là ôn nhu, cậu biết kết cục đã định, làm gì cũng không thay đổi được, nước mắt rốt cuộc không nhịn được, từng giọt chảy xuống khuôn mặt.
Lục Duật cởϊ qυầи áo của cậu ra, một bên khẽ hôn lên khuôn mặt cậu, liếʍ láp đi nước mắt của cậu. Lão lưu manh này ngày thường giống như tên lưu manh lúc này lại phá lệ ôn nhu, “Ngôn Ngôn đừng sợ, thúc thúc thương em.”
Ôn Ngôn trầm mặc nằm ở trên giường yên lặng rơi lệ, tùy ý động tác của hắn, rất nhanh đã bị lột sạch quần áo.
Trên người thiếu niên còn giữ lại dấu vết do hôm qua cháu trai của quan quân lưu lại, trên cổ cùng ngực bị dấu hôn và dấu cắn tím xanh che kín, hai đầṳ ѵú phá lệ hồng nộn, có chút sưng, trên eo còn có véo ngân hình dạng ngón tay xanh tím, hai cẳng chân dài trắng nõn vòng ở trên eo thon chắc màu đồng, chân của cậu rất đẹp, bạch bạch nộn nộn, làm cho người ta rất có du͙© vọиɠ liếʍ hôn, ngón chân là màu hồng phấn rất thích hợp bị người nhéo thưởng thức.
Lục Duật từ trên cao nhìn xuống đánh giá thiếu niên, cả người thiếu niên có loại khí chất lăng ngược mỹ cảm, nhắm mắt lại yên lặng rơi lệ, nằm ở trên giường mặc người xâu xé, Lục Duật nhìn thấy vậy thì côn ŧᏂịŧ lớn dưới thân trướng đến vừa hồng vừa cứng.
“Ngôn Ngôn thật đẹp a! Nhìn xem thúc thúc đều cứng, chính là dấu vết này trên người của em làm thúc thúc cảm thấy rất khó chịu, rất muốn đem tiểu tử kia đánh chết!” Lục Duật nói.
Ngón tay thon dài thưởng thức chân Ôn Ngôn, dùng đỉnh dươиɠ ѵậŧ cọ cọ nóng bỏng đến khiến Ôn Ngôn kêu rên ra tiếng, ngón chân nhịn không được cuộn tròn, muốn rụt chân lại nhưng lại không có chút sức lục nào nên chỉ có thể bị túm cọ xát với côn ŧᏂịŧ, chất nhầy trên qυყ đầυ bị cọ lên bàn chân trắng nõn khiến nó bị dính đầy dấu vết trong suốt.
Hắn cúi đầu hôn lên môi Ôn Ngôn, cạy ra hàm răng càn quét mυ'ŧ lấy nước bọt ngọt nị giống như quân vương thắng lợi đang tuần tra lãnh thổ của mình, “Bảo bối ngọt muốn chết.”
Lục Duật trêu chọc lên chỗ mẫn cảm vành tai Ôn Ngôn khiến khí nóng dâng lên làm cho vành tai hồng nộn bị nóng đến giống như tích ra máu.
Hắn hôn từ trên xuống dưới, tại trên thân thể kiều nộn này một tấc liếʍ láp, cắn hôn, từ cổ, xương quai xanh, ngực, bụng nhỏ… Đem dấu vết do cháu trai lưu lại bao trùm toàn bộ, đem dấu vết của mình lưu lại lên trên người bảo bối của hắn.
Dươиɠ ѵậŧ phấn nộn dưới thân run rẩy ngẩn đầu bị ngậm vào trong khoang miệng ướt nóng, Ôn Ngôn sung sướиɠ nhịn không được kêu rên thẳng lưng, toàn thân xấu hổ đến phiếm hồng, “Không cần, Lục thúc, Lục Duật, dơ…”
Cậu không nghĩ là Lục Duật sẽ ngậm nơi đó của cậu, nơi đó là nơi đi tiểu, cậu vẫn luôn cảm thấy rất dơ, nhưng mà cậu không ngờ một trưởng bối như Lục Duật quan cao quyền thế đè nặng người lại ngậm nơi đó làm nội tâm Ôn Ngôn dâng lên một loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ bí ẩn.
“Ngôn Ngôn không dơ, nơi nào của Ngôn Ngôn cũng sạch sẽ, nơi nào cũng ngọt…” Đầu lưỡi thô dài nóng bỏng thường xuyên liếʍ qua đầu cán, không có kỹ xảo gì nhưng lại có thể cảm giác được rất rõ ràng hắn đang lấy lòng cậu, rốt cuộc Lục Duật đã hơn ba mươi năm qua chưa chạm vào ai, càng không cần phải nói làm loại việc này, trước kia hắn cũng không nghĩ đến sẽ có người khiến hắn cam tâm tình nguyện mà làm loại sự tình này.
Hắn một bên liếʍ láp đùa bỡn dươиɠ ѵậŧ phấn nộn, bàn tay to thô ráp tìm tới mặt sau dùng sức xoa bóp mông thịt đĩnh kiều trắng mềm.
Tiếp theo dùng ngón tay cắm vào trong miệng huyệt kiều nộn sưng đỏ, do hôm qua mới bị đại dươиɠ ѵậŧ khai bao nên miệng huyệt cũng không khó tiến vào, bên trong đã hơi chảy nước có chút ướŧ áŧ, thịt non của trực tràng có chút sưng đỏ từ bốn phương tám hướng chèn ép ngón tay, càng làm cho nó thêm siết chặt, một ngón tay đã rất chặt, không khuếch trương tốt thì ngoạn ý kia của Lục Duật căn bản tiến vào không được.
“Không, không cần cắm…” Miệng huyệt sưng đỏ bị dị vật tiến vào làm Ôn Ngôn nhịn không được kháng cự, ngón chân cuộn tròn càng chặt.
Nội tâm của Lục Duật cảm thán bảo bối rất chặt, miệng vất vả cần cù hầu hạ món đồ chơi nhỏ khả ái kia, ngón tay chậm rãi thâm nhập lỗ huyệt cẩn thận khuếch trương, lòng bàn tay thô ráp chạm qua thịt ruột, Ôn Ngôn bị chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt từ phía trước lẫn phía sau khiến toàn thân rùng mình, nhục bích chảy ra tràng dịch khi thọc vào rút ra bị chảy ra ngoài, kèm theo một chút mẫn cảm khiến cho kɧoáı ©ảʍ tầng tầng chồng chất, Ôn Ngôn sung sướиɠ khiến cho nước mắt chảy ra càng nhiều, ngăn không được rêи ɾỉ, đôi tay gắt gao ôm đầu Lục Duật, ngón chân nhịn không được không ngừng co rút, hai chân vặn vẹo qua lại.
Lục Duật nhìn bộ dạng sung sướиɠ mà lại đáng yêu của Ôn Ngôn cho nên càng thêm nỗ lực hầu hạ cậu, một ngón tay biến thành ba ngón nhanh chóng thọc vào rút ra làm cửa hậu môn căng to ra hết cỡ, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng đi theo mà ra, nhỏ giọt ở trên khăn trải giường màu tối làm thấm ra một vũng da^ʍ mĩ.
Sướиɠ quá a…
Hai chân ở trên giường của Ôn Ngôn đột nhiên vùng vẫy qua lại, cong eo lên, trong đầu mơ hồ, dươиɠ ѵậŧ run rẩy bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, mặt sau phun ra một luồng nhiệt dịch tưới ở trên ngón tay của Lục Duật, cả phía trước và phía sau đều đạt tới cao trào.
Lục Duật “Rầm” một tiếng nuốt đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng xuống, Ôn Ngôn nghe được âm thanh nuốt, mở to mắt thất thần nhìn hắn, trong đầu còn tràn ngập kɧoáı ©ảʍ mà thất thần, hơi hơi hé miệng, “Dơ…”
“Ba” Lục Duật rút ra ngón tay tràn đầy dâʍ ɖị©ɧ, nâng tay lên, dâʍ ŧᏂủy̠ trên ngón tay còn tí tách chảy xuống trên bụng Ôn Ngôn, bên trong hậu huyệt không có ngón tay che lấp nên chất lỏng từ trong chảy ra.