Lục Phương Trì điên cuồng cướp đoạt nước bọt ngọt nị trong miệng Ôn Ngôn, một bàn tay khác quẹt một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng cậu sau đó chọc vào tiểu cúc hoa kiều nộn phía dưới. Ngón tay cái dùng sức xoa ấn miệng cúc huyệt giống như muốn đem nếp uốn kia xoa thẳng. Ôn Ngôn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nâng mông nhỏ trắng nõn lên muốn thoát đi lại bị đi theo trước sau.
“Tiểu tao huyệt của Ngôn Ngôn chảy nước rồi.” Một luồng chất lỏng nóng bỏng từ trong cúc huyệt phun ra, cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ đến mức bị cao trào từ hậu huyệt phía sau, Lục Phương Trì nâng cánh tay bị ướt dầm dề nước chảy tí tách lên cười nhạt trêu chọc, “Ngôn Ngôn đúng là một tiểu bảo bối rất dễ mẫn cảm a.”
Ôn Ngôn nhịn không được mà cả người rùng mình, tao đến nghiên mặt qua, khuôn mặt đỏ lên, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, “Đừng, đừng nói nữa, cậu thật quá đáng…”
“Ngô, không cần… Ngạch, nhẹ, nhẹ chút…”
Lục Phương Trì bỗng nhiên cắm một ngón tay đi vào, hậu huyệt chưa bao giờ bị bị ai tiến vào thập phần khít chặt, nhục thịt gắt gao nuốt chửng ngón tay, vách trong vừa mềm vừa nóng không quá khô khan, trực tràng chảy rất nhiều nước, hắn từ từ đút vào hai ngón tay, ba ngón, ngón tay thong thả trừu động, phát ra tiếng nước “Òm ọp òm ọp”.
Hậu huyệt không ngừng bị khuếch trương, ngón tay nhanh chóng thọc vào rút ra, tới tới lui lui tiến công tại một chỗ nhô lên của thịt ruột.
“Chỗ đó rất kỳ lạ... Lục Phương Trì… a… đừng đυ.ng vào nơi đó!”
Ôn Ngôn đột nhiên run lên, liều mạng cong eo về phía trước, trong hậu huyệt tuôn ra một cổ chất lỏng phun ở trên ngón tay đang thọc vào rút ra của Lục Phương Trì, khi rút ngón tay ra vang lên, “Ba” một tiếng, chất lỏng bên trong theo miệng huyệt non mềm chảy ra ngoài, sau đó mang theo từng cổ từng cổ chảy ra thấm trên mặt đất thành một vũng chất lỏng.
Cự mãng đỏ tím của Lục Phương Trì rốt cuộc cắm vào khiến mị thịt non bao bọc toàn bộ côn ŧᏂịŧ, bên trong côn ŧᏂịŧ của hắn bị hút chặt đến phát đau, càng có rất nhiều kɧoáı ©ảʍ. Sướиɠ, mẹ nó đúng là rất sướиɠ!
Ôn Ngôn cảm giác được trực tràng một chút một chút bị lấp đầy, côn ŧᏂịŧ thô tráng làm miệng huyệt bị căng ra có vài phần phát đau, bụng bị chọc đến nhô lên, cả người giống như bị hư rồi… Cậu thất thần ngửa đầu nức nở, hốc mắt có nước mắt trong suốt theo kéo mắt đỏ mà lưu lại bên trong.
Hạ thân bị Lục Phương Trì mạnh mẽ thao, công cẩu eo giống như được trang bị mô tơ đâm đến nhanh chóng, tư thế này cắm vào rất sâu, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng xẹt qua nhục bích mềm mại ướŧ áŧ thỉnh thoảng chọc hướng về phía miệng hẹp của trực tràng, giống như muốn dốc hết sức cũng phải đem nơi đó thọc mở cắm vào đi, động tác thọc vào rút ra càng thêm kịch liệt, Ôn Ngôn rêи ɾỉ nức nở bị đâm cho phá toái.
Không trung vẫn một màu xanh lam, hôm nay thiếu vài phần oi bức so với mấy ngày hôm trước. Âm thanh giáo viên giảng bài trong vườn trường, âm thanh viết chữ trên bảng đen, âm thanh quay sách cùng với tiếng hoan hô hỗn độn như cũ trên sân thể dục nơi xa.
Mà ở tại góc trống trải trên sân thượng, học bá thanh lãnh đạm mạc của ngày thường bây giờ đang bị bĩ soái giáo bá ấn ở trên tường hung hăng thao, kịch liệt kɧoáı ©ảʍ làm cậu thất thần chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở nhỏ vụn.
Nước mắt từ trong khoé mắt mê mang chảy xuống, xối lên khuôn mặt xinh đẹp, theo đường cong trượt vào áo sơ mi màu trắng đang che lại ngực trơn mềm, hai cẳng chân trắng nõn thon dài vô lực mà vòng ở trên eo giáo bá, dươиɠ ѵậŧ phấn nộn sau nhiều lần phát tiết chỉ có thể bệnh trạng mà cương cứng, treo vài giọt tí tách.
Cúc huyệt phấn nộn đã sớm biến thành mềm mại sưng hồng, mông bị chụp đánh đến sưng đỏ, khi thọc vào rút ra nước sốt văng khắp nơi khiến cho mông trắng đĩnh kiều mềm mại bị ướŧ áŧ, nước chảy “Lạch cạch lạch cạch” tụ lại thành một đoàn.
Ôn Ngôn gắt gao chịu đựng va chạm kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ gần chết làm hắn nhịn không được thét chói tai, lại sợ người khác nghe được, hung hăng cắn một ngụm ở trên vai Lục Phương Trì, thậm chí nếm tới mùi máu tanh ngọt trong miệng, đau đớn khiến cho trận làʍ t̠ìиɦ này tăng thêm vài phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lục Phương Trì thọc vào rút ra nguyên căn, nhịn xuống xúc động muốn bắn tinh.
Cuối cùng hung hăng thọc vào rút ra mấy chục lần thì đột nhiên cắm vào tràng đạo thả lỏng ra tinh quan, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mạnh mẽ phun vào nhục bích, nóng bỏng khiến cả người run rẩy, tràng đạo phun ra một dòng dịch lỏng nóng, tưới ở trên dươиɠ ѵậŧ đang run rẩy bắn tinh không ngừng của Lục Phương Trì.
“Sướиɠ quá! Ngôn Ngôn, đều bắn tất cả cho Ngôn Ngôn bảo bối, bảo bối sinh con cho tôi được không?”
Bắn tinh mãnh liệt giằng co vài phút, bụng Ôn Ngôn đựng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dâʍ ɖị©ɧ, hơi phồng lên giống như đang mang thai vậy.
Lục Phương Trì rút dươиɠ ѵậŧ ra nhẹ nhàng ấn một cái lên bụng Ôn Ngôn, chất lỏng màu trắng hỗn hợp từ trong tiểu nhục động đỏ bừng phun trào chảy ra khiến cho cao lãnh học bá của ngày thường có vẻ phá lệ dâʍ ɭσạи.
Hô hấp của Lục Phương Trì cứng lại, côn ŧᏂịŧ mới vừa bắn tinh lại lần nữa phồng lên, gân xanh nhảy lên, vừa thô vừa to. Ôn Ngôn thấy thế vội vàng ngăn cản, trong giọng nói mang theo kinh hách cùng nghẹn ngào, “Không được, Lục Phương Trì! Không cần…”
Nhìn bộ dáng đáng thương của Ôn Ngôn, lại niệm tình đây là lần đầu của cậu nên vốn dĩ Lục Phương Trì cũng không tính toán làm nữa. Nhưng khi ngửi được mùi hương mát lạnh da^ʍ mĩ trên người Ôn Ngôn lại nhịn không được ác thú vị mà dụ hống cậu, “Ngôn Ngôn ngoan, gọi lão công, nếu em gọi, tôi cam đoan sẽ không tiếp tục nữa.”
Ôn Ngôn kháng cự lắc lắc đầu, “Không…” từ “Muốn” còn chưa nói ra khỏi miệng, Lục Phương Trì ác liệt mà đỉnh hông, dùng dươиɠ ѵậŧ va chạm tiểu c̠úc̠ Ꮒσα chưa kịp khép lại, cắm vào được nửa phần qυყ đầυ, “Lão công… Không cần…”
Tiếng nói thanh lãnh hàm chứa vài phần chưa lui tìиɧ ɖu͙© của Ôn Ngôn khiến Lục Phương Trì nghe được trong lòng ngứa, cúi đầu mυ'ŧ vài lần lên đôi môi kiều diễm sưng đỏ, “Ngoan bảo bối, Ngôn Ngôn lão bà, lão công yêu em muốn chết.”
Nội tâm của Ôn Ngôn sảng phiên, nhưng mặt ngoài vẫn cứ dựa theo nhân thiết không phản ứng hắn, chỉ cảm thấy phá lệ mệt muốn nghỉ ngơi, tâm mệt thân mệt. Cậu không biết mọi chuyện như thế nào lại biến thành như vậy. Ở trên sân thượng bị bạn tốt mình nhận biết không bao lâu cùng khiêm bạn ngồi cùng bàn cưỡng bức.
Lục đại giáo bá cởi bỏ cà vạt cột tay của Ôn Ngôn ra, xoa vệt đỏ ở mặt trên do bị siết chặt gây ra, đau lòng hôn hôn, nghĩ thầm về sau không bao giờ trói lại, làn da của bảo bối quá non.
Mới vừa bị cường bạo qua nên căn bản Ôn Ngôn đi đường không được, chỉ cảm thấy thân mệt chân mềm, c̠úc̠ Ꮒσα ở mặt sau bị sưng đỏ đau đớn, đi vài bước là có thể bị người biết tới vừa bị ai đó chơi qua hậu huyệt.
Lục Phương Trì mặc lại quần áo cho hai người xong thì thu thập qua loa hiện trường, ăn nói khép nép chiều theo hống nửa ngày cùng với liên tục bảo đảm sau khi về chung cư chính mình sẽ không làm gì cậu, lúc này đây cậu mới lộ vẻ mặt khí lạnh mà đáp ứng cùng hắn đi đến chung cư gần trường rửa sạch thân thể, thoa thuốc nghỉ ngơi.