Ôn Ngôn bị khiêng leo lên mấy tầng lầu khiến cho dạ dày cảm thấy khó chịu, bây giờ còn đang cong eo thư hoãn, một hơi còn không có suyễn lại đây thì nhìn thấy Lục Phương Trì khoá cửa sân thượng lại, mặt đầy lệ khí đi về phía cậu. Ôn Ngôn bị hắn dồn ép đi bước một lui về phía sau cuối cùng dừng lại ở góc tường, nhìn hắn còn đang ép gần, rốt cuộc vô pháp giữ vững bình tĩnh.
Con chó ngốc này rốt cuộc muốn làm sao? Cả ngày không thể hiểu được!
Cậu mới vừa xoay người muốn chạy tới phía bên cạnh thì bị Lục Phương Trì chặn ngang ôm trở lại, một tay khác giữ chặt hai cổ tay của cậu nâng qua đỉnh đầu ấn ở trên tường, hai chân kẹp chân của cậu. Sức lực của Lục Phương Trì rất lớn làm cậu không thể động đậy một chút nào.
Một tay Lục Phương Trì dùng để tháo đai lưng của mình ra sau đó dùng để cột hai tay của Ôn Ngôn vào nhau để mặc cho quần tùy ý lỏng lẻo làm lộ ra bụng dưới màu mạch sắc tinh tráng mang theo vài phần dục sắc.
“Rút cuộc cậu đang nháo cái gì? Lục Phương Trì, cậu mau buông tôi ra!” Khoé mắt Ôn Ngôn đỏ tươi, lông mi rưng rưng, trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn bị nhiệt nóng lên, chỉ cảm thấy tao đến hoảng.
Nhưng đó chỉ là mặt ngoài, trong nội tâm Ôn Ngôn lại kích động vui mừng, “001, 001! Cậu ta chủ động, cậu ta chủ động! Hì hì hì, việc này không trách tôi được a!”
Hệ thống 001 hỏng hóc khiến một chuỗi loạn mã ở trong không gian của hệ thống tán loạn, “Ai biết tình huống này như thế nào, thế giới này không phải là thế giới ngôn tình sao? Nam chính như thế nào cong rồi?"
Mặc kệ hệ thống nghĩ như thế nào, Ôn Ngôn đối với phát triển này rất vừa lòng, mặt ngoài vẫn tỏ vẻ kháng cự hoảng sợ nhìn đối phương.
“Mẹ nó, tôi nháo cái gì? Ôn Ngôn, tối hôm qua đã đáp ứng với lão tử rất tốt, mẹ nó buổi sáng tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho em, tới trường học chờ đợi để đưa cho em. Còn em thì sao, em lại đi hẹn hò với Mạc Thời Duy? Gì mà anh trai, lại còn tiểu Duy? Ân? Em nói tôi cùng em nháo cái gì?”
Lục Phương Trì càng nghĩ càng điên, người này căn bản là không đem hắn coi ra gì! Nhìn đôi môi đỏ tươi của Ôn Ngôn lại nghĩ đến việc hai người hẹn hò có khả năng đã hôn môi, mẹ nó, ghen ghét chết hắn.
“Kỳ thật ——” Ôn Ngôn tưởng biện giải gì đó nhưng lại không có cơ hội nói ra.
Lục Phương Trì cúi đầu trực tiếp cắn một ngụm lên, gặm đôi môi kiều nộn của cậu, nước bọt trong miệng rất ngọt ngào, xung quanh khoang mũi toàn là mùi hương mát lạnh câu người của cậu làm hắn nhịn không được tham lam muốn càng nhiều, đầu lưỡi của hắn dò xét tiến vào, Ôn Ngôn quật cường không chịu buông ra hàm răng, vạn phần kháng cự mà vặn vẹo, “Ân ô ân ô” suy nghĩ nói cái gì, lại bị hôn đến không nói nên lời. Tay của Lục Phương Trì mò vào áo sơ mi Ôn Ngôn cọ xát sườn eo vừa mềm vừa mịn của cậu. Phần eo của cậu rất mẫn cảm, bị sờ khiến cho chân có chút mềm, hàm răng bị đầu lưỡi mạnh mẽ mở ra tiến vào câu lấy lưỡi của cậu ở trong khoang miệng tán loạn, thỉnh thoảng liếʍ qua sườn thịt, hàm trên của cậu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Ngôn lại nhiệt lại năng, hàm chứa nước mắt dường như cầu xin nhìn về phía Lục Phương Trì, nước mắt nhịn không được lặng lẽ rơi xuống trên gò má trắng nõn lại trượt dài xuống cằm.
Vật to bàng bạc dưới thân đã quật khởi, gắng gượng mà chọc ở trên bụng nhỏ của Ôn Ngôn. Đầu mùa hạ nên mọi người đều mặc quần áo mỏng, dù cách tầng quần áo nhưng Ôn Ngôn vẫn cảm thấy phần nóng bỏng kia làm hắn nhịn không được rùng mình.
Tay đặt ở trên eo Ôn Ngôn không ngừng cọ xát xuống dưới, tiến vào trong quần của cậu rồi bóp nhẹ vài cái lên mềm thịt phía trước, chỗ kia cũng không có lông tóc, khi vuốt cảm xúc rất tốt.
Cảm thụ được chỗ kia dần dần ngạnh lên, hắn túm quần của Ôn Ngôn một phen kéo xuống tận dưới chân để lộ ra căn dươиɠ ѵậŧ phấn nộn sạch sẽ kia. Vừa thấy liền biết chưa dùng qua, thậm chí tự an ủi cũng rất ít.
Hắn đem cự vật đỏ tím của mình cũng lấy ra, đằng trước qυყ đầυ giống như tham lam hộc ra vài giọt nước, phía trên bề mặt gân xanh không ngừng nhảy lên biểu hiện chủ nhân kích động, vật to kia vừa được lấy ra liền gấp không chờ nổi cùng của Ôn Ngôn cọ xát vào nhau, nóng bỏng khiến cho toàn thân của cậu nhịn không được phát run, dùng sức vặn vẹo, lại bị ôm chặt ấn vào lòng ngực giáo bá, làn da mạc sắc cùng trắng nõn chặt chẽ dán bên nhau làm sân thượng trống vắng này gia tăng thêm vài phần dâʍ ɭσạи.
Lục Phương Trì đĩnh động eo, hai căn dươиɠ ѵậŧ qua lại cọ xát vào nhau. Ôn Ngôn xấu hổ đến toàn thân hiện ra hồng nhạt, có vẻ phá lệ xinh đẹp.
Nước mắt trên mặt cậu chảy đầy má theo sườn mặt trắng nõn chảy xuống đến cằm, lại từ chiếc cổ xinh đẹp chảy vào áo sơ mi làm thấm ướt một mảnh trước ngực áo sơ mi. Vốn áo sơ mi màu trắng đơn bạc làm ẩn ẩn lộ ra da thịt trắng nõn phía trên có hai đầṳ ѵú nhỏ phấn nộn phá lệ chọc người yêu thương, Lục Phương Trì xem đến đỏ mắt.
Bạn nhỏ ngồi cùng bàn này của hắn cả người vừa thơm vừa mềm lại xinh đẹp, quả thực làm hắn yêu thích không buông tay, hắn hung hăng hút một ngụm nước bọt ngọt nị của Ôn Ngôn sau đó buông cái miệng nhỏ nhắn của cậu ra, kề sát vành tai cậu nhẹ nhàng ngậm mυ'ŧ.
“Ngôn Ngôn, em thơm quá, rất ngọt a! Cho tôi được không?” Giọng nói của hắn rất trầm thấp, mùi thuốc lá nhàn nhạt tràn ngập xung quanh Ôn Ngôn, huân đến hai chân của thiếu niên nhũn ra.
“Tiểu Duy là em gái tôi, là em gái ruột, Lục Phương Trì, cậu bình tĩnh một chút, tôi là nam, chúng ta không thể như vậy.”
Ôn Ngôn thừa dịp thật vất vả mới có cơ hội thở dốc nhanh chóng giải thích cho hắn, hai chân có chút phát run nhưng cố gắng đứng vững, muốn nhân lúc thời điểm còn chưa phát sinh việc gì ngăn cản thì còn có thể vãn hồi.
Mới vừa rồi Lục Phương Trì còn vui vẻ khi biết cặp đôi tình nhân kỳ thật là anh em nhưng khi lại nghe được câu nói kế tiếp của cậu, nam lại như thế nào? Hắn chính là nhận định cậu, tuyệt đối không có khả năng buông tay.
“Ngôn Ngôn bảo bối, tôi đang rất bình tĩnh, tôi thích em, từ sau khi gặp em một lần rốt cuộc lại quên không được, tôi rất yêu em, rất yêu em…”
Một bên hắn thấp giọng nỉ non, một bên không ngừng hôn từ vành tai của Ôn Ngôn xuống dưới, ở trên cổ trắng tinh, xương quai xanh xinh đẹp, trên ngực trắng bạch làm lưu lại dấu hôn dấu cắn, khiến cho bảo bối của hắn toàn thân dính lên dấu vết của hắn.
“Không cần, Lục Phương Trì, chúng ta là bạn bè…, không thể… không thể như vậy, ngô…”
Hạ thân không ngừng cọ xát làm Ôn Ngôn sảng tới cực hạn, giống như thiên nga gần chết ngẩng lên đầu, giống như chủ động hiến tế tiến về phía trước đưa ra ngực của mình, vừa lúc đem hai viên phấn nộn đưa đến bên miệng Lục Phương Trì.
Lục Phương Trì cúi đầu vươn đầu lưỡi dùng sức ấn đè ép một viên phấn nộn trong đó, sau đó ngậm lấy hút mạnh, hơi thở nóng rực dâng lên ở trên ngực bị thấm ướt, đầṳ ѵú vừa ngứa vừa sưng, khi bị nhả ra biến thành vừa hồng nộn lại sáng lấp lánh, sau nóng bỏng thì lại tiếp xúc với không khí lạnh và kí©ɧ ŧɧí©ɧ phía dưới không ngừng cọ xát làm trong đầu Ôn Ngôn một mảnh bạch quang, một cổ nhiệt lưu tiến xuống bụng nhỏ nóng ran khiến cho toàn thân Ôn Ngôn rùng mình, dươиɠ ѵậŧ phấn nộn hiện giờ vừa hồng vừa sưng nhịn không được mà bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra bên ngoài, dâʍ ɭσạи dính ở trên bụng của hai người.
Lục Phương Trì nhìn hình ảnh da^ʍ mĩ của Ôn Ngôn lưu manh mà vuốt ve hai viên đầṳ ѵú hồng nộn của cậu.
“Ngôn Ngôn đều sảng đến bắn còn mạnh miệng như vậy a! Kế tiếp tôi làm Ngôn Ngôn sảng hơn được không?”
Sinh lý nước mắt của Ôn Ngôn ngăn không được mà chảy ra ngoài, cả người còn không có từ trong mê man hoãn lại đây, khẽ ngẩng cằm trắng nõn, miệng khẽ nhếch, cái lưỡi trơn trượt lè ra phía ngoài làm treo lại một sợi chỉ bạc nhưng lại theo bản năng mà kháng cự, “Không cần, không cần, Lục Phương Trì…”
Lục Phương Trì cởϊ qυầи của Ôn Ngôn ném sang một bên, bế lên cậu để hai chân thon kẹp chắc vòng eo của hắn, bỗng nhiên cảm giác không trọng khiến Ôn Ngôn kinh hô, bởi vì đôi tay bị trói chặt chỉ có thể vô lực vặn vẹo thân thể, kháng cự nhỏ bé căn bản vô dụng, bị Lục Phương Trì và vách tường sau lưng kẹp gắt gao ở bên trong.
“Bảo bối kẹp chặt.” Lục Phương Trì ác liệt cố ý hung hăng đĩnh động vòng eo lên phía trên, dươиɠ ѵậŧ cực to bỗng nhiên chọc cúc huyệt đang mau chóng kẹp chặt lại kia, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu hoa phấn nộn xinh đẹp kia một trận co chặt, hai chiếc đùi thon của Ôn Ngôn kẹp eo của Lục Phương Trì càng thêm chặt