Lúc này, 4 bạn học NPC đã ngồi vào mép bàn, bọn họ mặt đối mặt, trong tay cầm bút, trong miệng thì thào đủ thứ chuyện tinh tinh về bút tiên, đồng thời làm cho bút trên giấy viết gì đó.
Bạch Vấn Hạ lúc này một tầng mồ hôi lạnh, cuộc thi xem chừng rất khó khăn.
Đám người Vương Hổ chân đã mềm nhũn, trong đầu liên tục hồi tưởng lại sự tình đêm qua.
"Xem ra chúng ta phải học theo cách làm của bọn họ." Trịnh Hoàn nói: "Nếu không nộp bài thi, chúng ta cho dù tuân theo quy tắc của học sinh chuyển trường, chắn chắn vẫn không tránh khỏi phát sinh chuyện đáng sợ."
Nhưng người khác có dù sợ hãi nhưng vẫn nghe theo.
Việc phân phối số người dựa trên tình huống phát sinh ngày hôm qua, không ai dám đi cùng NPC lúc nào cũng nhắc tới trò chơi bút Tiên Du.
Vương Hổ cùng với hai người bạn cùng phòng đều dựa vào góc bàn cầm bút, dựa theo lời người khác nói, trong miệng liên tục thì thào, còn chưa bắt đầu, bọn họ đã không nhịn nổi mà run rẩy. Vương Hổ lúc này vô cùng sợ hãi, dù sao ngày hôm qua chính là cậu ta gϊếŧ chết NPC kia, nguyên nhân cũng có liên quan tới trò chơi bút tiên này, không biết hôm nay sẽ đối diện với sự trả thù như thế nào.
"Ta không phải cố ý ra tay, ngươi muốn trả thù cũng đừng tới tìm ta!"
Cảm giác 2 người bên cạnh run rẩy kịch liệt, Vương Hổ nội tâm phát sinh suy nghĩ táo bạo, bất giác cậu ta ngửa đầu suy nghĩ muốn mắng to, chống lại gương mặt toàn là máu tươi, rõ ràng là NPC tối qua bị gϊếŧ, đôi mắt đối phương che kín tơ máu, gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, đôi mắt mang thêm oán giận mối thù khắc cốt.
Vương Hổ hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện thân mình không thể nhúc nhích, mà cái tay kia giống như đã bị đóng đinh vào cơ thể, cậu ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn bút trong tay 2 người kia không ngừng viết ra một đám kí tự, gần như che kín mặt giấy, l*иg ngực cậu ta bắt đầu đau nhức, bất giác có một cây dao chuẩn bị cắm vào.
Bốn người nhóm Trịnh Hoàn bên này cũng tiến hành trò chơi bút tiên. Anh ta biết rõ NPC này cùng với mình có cừu hận, việc anh ta chết là không thể nghi ngờ. Bạch Vấn Hạ cũng không ngoại lệ, tất nhiên thiếu niên bất lương kia sẽ trả thù.
Phương pháp duy nhất để phá giải cục diện này, là không thực sự tiến hành trò chơi bút tiên.
Dù sao cũng không có quy định học sinh chuyển trường phải hoàn thành đầy đủ bài thi, trong phó bản của người mới, mọi quyết định đều khá lỏng lẻo. Trên thực tế, bọn họ chỉ cần đi học là đã phù hợp với yêu cầu của phó bản. Về phần viết không xong bài thi, cái ảnh hưởng chính là độ thiện cảm của giáo viên, tuy nhiên thứ này không tính là quan trọng.
Nhưng đối với lời Trịnh Hoàn vừa nói ra, tất cả mọi người đều là người mới không có kinh nghiệm, trong lòng vô cùng khẩn trương, làm sao có thể nghĩ nhiều trong cục diện sinh tử như vậy, và tất cả đều bị hãm hại.
Bỗng nhiên, mọi người cảm thấy cây bút trong tay giống như đã có ý thức của chính mình.
"Ngươi, các ngươi là ai động vào bút?" Trần Lâm Viễn yếu đuối cất lời, hi vọng người nào đó cho cậu ta biết đây không phải do Quỷ Hồn quấy phá.
Không ai trả lời cậu ta, ngược lại một cỗ lực lượng lớn không biết từ đâu, khiến cho bút trên giấy bắt đầu hỗn loạn, viết ra vô số ký tự chết.
Đám người Vương Diễn bởi vì kinh hãi mà run rẩy, thời điểm bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn thấy chính là gương mặt dữ tợn của vị thiếu niên xấu số, không biết từ khi nào đã gia nhập vào trong nhóm của bọn họ.
Trong lúc nhất thời bọn họ hận không thể bỏ bút xuống, nhưng lại phát hiện bản thân không thể cử động được, hiển nhiên là tình huống bị Quỷ Hồn khống chế. Hai người sợ tới mức lạnh run.
Cũng mau Quỷ Hồn thiếu niên bất lương kia không phải nhắm vào bọn họ, mà là Bạch Vấn Hạ, ánh mắt ác quỷ ngập tràn ác ý, muốn lập tức gϊếŧ chết Bạch Vấn Hạ.
Bạch Vấn Hạ đối với loại tình huống này, nảy sinh xúc động, lòng thầm nghĩ: "Lệ quỷ cái gì, không có bài bản gì, còn không bằng NPC bình thường biến thành lệ quỷ." Bên ngoài còn bày ra vẻ mặt ta đây vô cùng hoảng hốt, phát huy kỹ năng biểu diễn tối đa nói ra lời thoại của các vật hi sinh thường nói trước khi chết bất đắc kỳ tử: "Ngươi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này, không phải ta làm hại ngươi, ai, có ai không mau tới cứu ta ..."
Thanh âm của cậu thực sự giống như sợ hãi đến cực điểm, làm cho ác quỷ nghe được vô cùng đắc ý mà đứng lên, khóe miệng cơ hồ đều kéo ra đến tận mang tai, bút trong tay mấy người kia cũng cách Bạch Vấn Hạ ngày càng gần ...
Sau đó, trực tiếp dừng lại.
Trong khi mọi người đang nghĩ ác quỷ này muốn có một chút thời gian để chuẩn bị, thì nó dừng như đã nhận ra cái gì đó, vẻ mặt dữ tợn lúc này hiện ra vẻ sợ hãi và kiêng kị, ánh mắt nhìn Bạch Vấn Hạ tựa như gặp quỷ, thậm chí còn vài phần ủy khuất lên án.