Đồng Đội Heo Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

Chương 14: Trường học nội trú

Bọn họ đã sớm nghĩ tới việc, kí túc xá bên này chỉ có thể ở được 3 người, đó là bởi vì họ có người bạn cùng phòng là NPC! Mà NPC này lại thích tìm đường chết, trong lúc dây dưa qua lại nhất thời xúc động, mà phát sinh thảm kịch.

"Mặc kệ có chuyện gì vẫn cần xử lý thi thể này trước, nơi này thật đáng sợ." Lúc nói chuyện luôn có cảm giác thi thể dưới đất nhìn chằm chằm họ.

Mang tâm trạng lo sợ, họ di chuyển thi thể đến ban công, trực tiếp ném ra bên ngoài, sau đó không ngừng tẩy rửa đôi tay nhuốm đầy máu tươi của mình.

Trong không gian tối tăm, không rõ có phải tác dụng tâm lý quá lớn hay không, 3 người cảm thấy độ ấm xung quanh giảm xuống không ít.

Ngày hôm sau, khi tất cả mọi người đến phòng học.

Tiểu Trần cùng Vương Diễn tinh thần uể oải, nghĩ tới hôm qua ngay cả đèn kéo quân cũng đã nhìn thấy, suýt chút nữa đã đi đời nhà ma.

Đối với chuyện ngày hôm qua kí túc xá xuất hiện lệ quỷ, bởi vì lúc ấy cũng chỉ có Trịnh Hoàn tâm trí còn thanh tỉnh, anh ta cũng sẽ lừa gạt về chuyện đã xảy ra này, ra vẻ rằng dù thế nào lệ quỷ cũng không ra tay, nên họ mới thoát được một mạng.

Về phần Bạch Vấn Hạ, cậu so với người khác càng tiều tụy hơn... Điều này khiến cho Vương Diễn cảm giác an ủi phần nào, đoán rằng ngày hôm qua Bạch Vấn Hạ bị dọa thảm hại hơn nhiều.

Sau khi vào phòng học, chuyện khiến bọn họ run sợ chính là, người này, cùng với người hôm qua tới hoàn toàn giống nhau.

Lúc ấy trong phòng học có một giáo viên, 7 học sinh và 7 chủ phòng.

Hiện tại, NPC đã chết cùng chủ phòng đều đang yên ổn ngồi trong phòng.

Thiếu niên bất lương kia cả người đầy máu, ruột trong bụng đều muốn rơi ra, tên này còn nhàn rỗi nghịch điện thoại. Còn người nhảy lầu tự tử kia, thân thể là không nhìn ra hình dạng, có vẻ không phát hiện ra chuyện gì bất ổn còn tự nhiên cũng mọi người chào hỏi.

Bọn họ chắc chắn không còn sống.

Nhìn đến người bạn NPC cùng phòng đang nở nụ cười vặn vẹo trước mắt mình, Vương Hổ với dáng người cường tráng sắc mặt tái mét, nhưng chỉ có thể cố gắng bước vào phòng học, tận lực chọn chỗ ngồi càng xa đối phương càng tốt.

Dù sao, họ không được làm trái với thân phận học sinh chuyển trường mà phó bản sắp đặt, mặt tái mét nhưng không thể dời đi.

Về phần Bạch Vấn Hạ bên này lại khá tốt, đối với ánh mắt giận dữ của thiếu niên bất lương kia, cậu thản nhiên gật đầu đáp lại, làm cho cậu ta có chút kinh ngạc, có một loại cảm giác bị xem nhẹ mà tức giận.

Trịnh Hoàn thầm nghĩ quả thực đúng như thế, NPC cho dù đã chết, linh hồn vẫn bị trói buộc với nơi này, biến thành hồn ma mới. Đợi tới khi lượng người chết trong phòng vượt qua số lượng người sống, chính là lúc chúng bắt đầu tàn sát ... Mà sau đó, lệ quỷ cấp cao cũng sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.

Mặc dù lệ quỷ cấp cao tối hôm qua bị miếng bùa hộ mệnh kia gọi tới chỉ là lúc đó bản thân đã hôn mê! Trịnh Hoàn lúc này cảm thấy vô cùng ảo não, rõ ràng vất vả lắm mới phát hiện thân phận che dấu của mình là u Hoàng*, thế mà vụt mất cơ hội.

* u Hoàng: Một từ ngữ phổ biến trên Internet, ý chí một loại người có may mắn bùng nổ.

Về phần câu chuyện xảy ra phía sau quả nhiên Bạch Vấn Hạ vẫn còn sống, Trịnh Hoàn đoán chừng Bạch Vấn Hạ đã sử dụng thủ đoạn nào đó để bảo vệ tính mạng tới cuối cùng, dù sao có thể tránh thoát một lần không có nghĩa có thể tránh thoát lần hai, có thể tiêu hao bảo bối hộ mệnh của đối phương cũng không tính là xấu.

Mọi người ngồi tại vị trí của mình, không ai có tâm trạng nói chuyện, không khí gian phòng trở nên trầm trọng.

Lúc này âm thanh của phó bản vang lên.

"Sau khi đến trường học, các người đã trải qua một đêm không bình thường. Trường học này có đủ loại khác thường, chắc hẳn các ngươi nhận ra điều gì đó bất thường, giáo viên cùng bạn học điều không phải người, loại chuyện này chắc các ngươi đã nắm rõ."

"Hiện tại muốn rời đi đã muộn rồi, cổng ra đã bị sương mù bao phủ, càng ngươi không thể từ lối này ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt nhìn những chuyện lệ quỷ phát sinh."

"Nhiệm vụ: Tìm ra bí mật bị che dấu, thành công sẽ chấm dứt phó bản và thưởng điểm tích phân."

Mọi người nghe đến đây tinh thần không khỏi chấn đông, còn có bí mật bị che dấu? Mặc kệ thế nào, thoát được khỏi phó bản là chuyện tốt. Bài thi đầu tiên là trắc nghiệm, giáo viên vừa phát bài thi, vừa cứng rắn nói: "Phải hoàn thành và nộp bài thi trước khi ra khỏi lớp."

Mọi người đều không nghĩ tới chính mình tiến vào trò chơi còn phải tham gia một cuộc thi như vậy. Không ít người trên trán thoáng một tầng mồ hôi lạnh, dù sao bọn họ không biết đã tốt nghiệp bao lâu rồi, ai còn nhớ rõ những kiến thức hồi còn đi học chứ, khảo sát thất bại sẽ tiêu đời.

Thế nhưng bài thi lại là một tờ giấy trắng, chuyện này không làm họ thở phào nhẹ nhõm mà ngược lại cảm giác da đầu run lên.

"Thế này, thế này làm sao mà điền?"

"Không có đề bài không phải càng khó hơn sao?"