Bóng dáng của nó cũng ngày càng đến gần phòng ngủ của mấy người kia.
Nhưng vào lúc này, nó dường như đã nhận ra điều gì đó, quay đầu lại, ánh mắt âm độc nhìn về phía ký túc xá của Bạch Vấn Hạ, khóe miệng kéo lên một vòng cung vặn vẹo với nụ cười dữ tợn.
Trịnh Hoàn ở một bên cũng tinh tường cảm giác được âm khí trong phòng có vẻ trầm trọng thêm, không khỏi có chút bối rối: "Kỳ quái, đêm nay như thế nào lại không có quỷ hồn xuất hiện ở đây. Mặc kệ, cứ làm đi."
Trịnh Hoàn sao có thể dự đoán được hành động của Bạch Vấn Hạ, đã âm thầm dùng nửa tấm hộ thân phù trên người Bạch Vấn Hạ đứng cách mình không xa.
Bạch Vấn Hạ lập tức cảm thấy cơ thể mình ấm trở lại, thậm chí còn khiến anh cảm thấy hơi nóng: "?"
Chiếc hộ thân phù này chỉ có tác dụng trong vài phút thôi sao?
Cậu mờ mịt trong nháy mắt sau đó lại cảm thấy có thể là mình đã nghĩ nhiều.
"Các đạo cụ được mua bằng 100 điểm này không thể nào mà nhanh như vậy liền mất đi hiệu lực, ai nói bị lệ quỷ để mắt tới liền nhất định rét run, nóng lên cũng không phải không có khả năng, mình phải tin tưởng hệ thống."
Nhưng thật lâu sau vẫn không có động tĩnh gì, ổ chăn lúc này thoải mái đến mức Bạch Vấn Hạ không khống chế được ngủ thϊếp đi... Dù sao cậu tin tưởng lệ quỷ nhất định sẽ không bỏ qua cậu.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Nghe như đang kéo lê trên mặt đất, rõ ràng bọn họ bước đi rất chậm nhưng đã nhanh chóng đến cửa phòng ngủ.
Ngoại trừ Bạch Vấn Hạ, tất cả mọi người đang buồn ngủ đều kinh hãi, giật mình suýt nữa thì nhảy khỏi giường nhưng lại cảm giác được thân thể của mình hoàn toàn không cách nào động đậy, giống như bị bóng đè. Bọn hắn quay đầu nhìn lại, trên người không có gì cả, nhưng ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài phản chiếu cái bóng trên chăn của họ... Đúng là đang có một thứ gì đó vô hình đè lên người họ.
"!"
Tiểu Trần cùng người đàn ông đeo kính họ Vương gần như ngất xỉu vì hoảng sợ, cố gắng hết sức để không hét lên.
Ngay cả Trịnh Hoàn cũng cảm nhận được áp lực cực lớn, chỉ có thể cử động một cách yếu ớt, nhưng trong lòng anh ta lại hết sức mừng rỡ, như thể anh ta đã thấy cái chết của Bạch Vấn Hạ trong tương lai.
Nếu lúc này Bạch Vấn Hạ tỉnh lại, có lẽ cậu cũng đang rất phấn khích.
Tiếng mở cửa chói tai vang lên, tiếng bước chân kia đã tiến vào trong phòng ngủ.
Trần Lâm Viễn cùng Vương Diễn không dám thở mạnh hai mắt nhắm chặt, chỉ muốn giả vờ như mình hoàn toàn không tồn tại.
Lệ quỷ cũng không có hứng thú với bọn họ, kéo lê bước chân, rất nhanh đi đến bên giường Bạch Vấn Hạ. Bởi vì nhớ tới những việc trước đó trong WC, lệ quỷ dừng lại một chút, nó không làm bất cứ hành động dư thừa nào mà trực tiếp dùng móng vuốt sắc nhọn gϊếŧ chết Bạch Vấn Hạ.
Lúc này những người khác không nhịn được, nhao nhao vụиɠ ŧяộʍ mở to mắt thăm dò tình huống bên này. Trần Lâm Viễn càng sốt ruột lo lắng, tự nhủ rằng Bạch Vấn Hạ nhất định sẽ có cách nhưng tình hình lúc này quá nguy cấp, mà Bạch Vấn Hạ lại không có một chút phòng bị nào tùy ý để lệ quỷ kia gϊếŧ chết mình.
Móng vuốt của lệ quỷ đã gần cắt đến yết hầu của Bạch Vấn Hạ... Nhưng tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nó giống như đã chém một thứ gì đó nhưng lại không thật sự chạm vào người Bạch Vấn Hạ.
Tất cả mọi người ngây người. Những người khác có thể không biết, ngược lại Trịnh Hoàn lại rất rõ ràng, đây chính là tác dụng của hộ thân phù. Nhưng chỉ có phù hộ thân hoàn chỉnh mới có được hiệu dụng như này, rõ ràng là Bạch Vấn Hạ chỉ có một nửa.
Khán giả cũng nhao nhao thảo luận.
"Vậy mà Bạch Vấn Hạ đã chuẩn bị xong phù hộ thân từ trước, đúng là biết nhìn xa trông rộng, nhưng có thể ngủ say cũng là một phẩm chất tâm lý rất mạnh. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ có thể sống sót rời khỏi phó bản cái này!"
"Người phía trước đừng có hãm hại đồng đội! Nhưng mà tôi cảm thấy Hạ Hạ rất có tiền đồ. Nhưng tác dụng phụ của loại phù này quá nhiều, khiến người ta có chút bất an…"
"Ta còn nghe nói nếu như là ba chiếc hộ thân phù hỏng hợp lại cùng một chỗ, sẽ có xác suất nhỏ hấp dẫnlệ quỷ mạnh nhất phó bản, ngẫm lại thôi đã cảm thấy đáng sợ."
"Truyền thuyết đô thị đó là gì vậy, nhiều năm như vậy cũng không ít người thử qua. Nhưng không ai triệu hồi được lệ quỷ nào cả, nhiều nhất cũng chỉ là phù hộ thân thanh lý làm lãng phí mấy trăm điểm tích lũy mà thôi. Có thể phát động sự kiện này không phải ông vua may mắn thì chính là tuyệt thế Phi Tù."
Lệ quỷ kia không gϊếŧ thành công Bạch Vấn Hạ, hiển nhiên nôn nóng rất nhiều, ánh mắt u ám đã nhất thời nhìn về phía Trịnh Hoàn.