Lâm Mãn còn tưởng mình nghe lầm.
Thức tỉnh dị năng?
Những người sinh ra sau tận thế nếu có năng lực đặc biệt thì thường sẽ được phát hiện ngay sau khi sinh ra, nói chung dù thế nào thì cũng sẽ phát hiện ra trước năm 5 tuổi. Còn cô, lúc mười tuổi sức lực bỗng nhiên trở nên lớn hơn, nghe nói đã là vô cùng hiếm thấy rồi.
Đương nhiên, đây cũng không được tính là dị năng. Dị năng thật sự, có thể là bay trên không, có thể là phóng ra hỏa, có thể là phóng ra điện, hay cũng có thể là tạo ra khối băng hoặc nước,.... Tóm lại, nếu không thể tạo ra những hiện tượng phi khoa học thì không có tư cách gọi là dị năng.
Chỉ có chút sức lực lớn thôi nhưng vô cùng có ích, nó giúp con người ta dễ dàng thích ứng hơn với những gian khổ, khó khăn tại mạt thế.
Lâm Mãn chưa bao giờ dám nghĩ tới, mình đã mười bảy tuổi rồi mà còn có thể thức tỉnh dị năng.
Nghĩ tới đây, cô lập tức tràn đầy tinh thần, đầu dường như cũng không còn choáng nữa, cơ thể như cũng không còn yếu đuối như nãy, quên đi cái khát, cô mở to mắt nhìn bồn bức tường được làm bằng sương mù phủ kín xung quanh: "Không gian, cậu không nhầm chứ?"
"Hừ, sao tôi có thể nhầm được?" Thấy lời nói của mình bị nghi ngờ, không gian lập tức đổi sang dáng vẻ ngạo kiều, "Tôi nói cô đang thức tỉnh dị năng thì cô chính là đang thức tỉnh dị năng."
"Thế nhưng, thế nhưng tôi đã mười bảy tuổi rồi nha! Sao tự nhiên lại thức tỉnh được?"
"Đó là vì cô gặp được tôi." Thanh âm lại hừ một tiếng, sau đó liền khôi phục bộ dáng cao lãnh, "Ý thức cô mỗi ngày đều ra vào không gian, đương nhiên là phải có chút ảnh hưởng rồi. Căn cơ của cô cũng không tệ, vốn là có tiềm năng thức tỉnh dị năng, tôi chỉ là đưa tới cho cô một cơ hội mà thôi."
Nếu như tư chất của Lâm Mãn vốn chỉ là rác rưởi thì dù cô có ra vào không gian nghìn lần cũng không bao giờ có khả năng thức tỉnh bất cứ dị năng gì cả.
Thực ra, nó cũng là vì nhìn thấy Lâm Mãn khá có tiềm chất, lại không còn lựa chọn nào tốt hơn nên mới lựa chọn Lâm Mãn đến khảo nghiệm thử. Không nghĩ tới cô vậy mà rất cố gắng, nỗ lực, không sợ khó, nó rất hài lòng, bây giờ còn phát sốt, chuẩn bị thức tỉnh dị năng.
Gà mập nhỏ biến thành sương mù phủ kín bốn phía, lúc này đang rất hài lòng với mắt nhìn người của mình.
Nó cảm thấy mình có thể ký khế ước chính thức với cô bé loài người này ngay khi Lâm Mãn đưa mẻ đất cuối cùng vào trong không gian
Lâm Mãn không biết nó đang suy nghĩ gì, tiêu hóa tin vui xong lại hỏi: "Vậy bây giờ tôi nên làm gì?"
"Chịu đựng."
"Cô sẽ rất khó chịu, nhưng chỉ cần cố gắng vượt qua là sẽ ổn thôi. Sau đó, hãy cố gắng ăn uống đầy đủ, cơ thể cô cần được bổ sung chất dinh dưỡng."
Rất nhiều người khi thức tỉnh dị năng bởi vì không đủ chất dinh dưỡng nên sức khỏe cứ thế mà tiêu hao dần dần rồi chết. Cô gái nhỏ trước mắt này mãi không thức tỉnh được dị năng có thể là do chưa gặp được thời cơ, cũng có thể là do thân thể quá kém.
Ăn còn không no, còn nói gì đến dị năng?
Gà mập nhỏ nghĩ nghĩ, vì tương lai sau này, nó có thể lấy ra một khoản đầu tư nho nhỏ tiện thể để dễ dàng nắm giữ tâm cô hơn.
"Bốp" một tiếng, trước mắt Lâm Mãn xuất hiện một nồi đất màu đen, cô vô thức đưa tay ra mở nắp, hơi nóng mang theo mùi hương đậm đà chui thẳng vào mũi cô, trong nồi có một con gà béo mập màu vàng cam đang nằm dưới nước canh, trong canh còn bỏ thêm mấy cây nấm hương rất to.
Mùi hương quen thuộc, cùng việc con gà này thiếu một cái đùi khiến Lâm Mãn nhận ra, món đùi gà hôm đầu tiên cô ăn chắc hẳn là được lấy từ trong cái nồi này.
Nghĩ đến mùi vị của cái đùi gà kia, Lâm Mãn khẽ nuốt nước bọt, "Đây là..."
"Món gà này cùng hai bình nước này là quà hôm nay tôi tặng thêm cho cô." Giọng nói đó dừng lại một chút, "Coi như là khen thưởng cho mấy ngày hôm nay cô đã chăm chỉ làm việc."