Một lúc sau, bên trong vang lên một giọng nói khàn khàn yếu ớt: "Là ai vậy? Tiểu Mãn hả?"
"Bà Ngô, là cháu, Tiểu Mãn đây. Bà có thể cho cháu mượn một ít nước không ạ? Một ít thôi."
Bên trong nhà lại truyền ra một chút động tĩnh. Lâm Mạn vịn tay vào cánh cửa, nghe thấy rất rõ ràng mấy động tĩnh kia. Lòng bàn tay thô ráp của bà Ngô xẹt qua tấm nệm, xuống giường, đôi chân trần run run rẩy rẩy đi trên mặt đất, mò mẫm đi tới cái bàn sau đó bước đến cửa, ghé tai vào cánh cửa nghe ngóng.
Lâm Mãn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt của bà.
"Bà Ngô, là cháu, Tiểu Mãn đây" Lâm Mãn lặp lại lần nữa, cánh cửa mở ra, khuôn mặt đầy vết nhăn của bà Ngô hiện ra.
Lâm Mãn nói: "Bà Ngô ơi, nhà bà còn nước không ạ? Cho cháu mượn một ít với, ngày mai cháu đi múc nước, cháu nhất định sẽ trả lại bà gấp đôi."
"Ai da..." Trong mắt bà Ngô có một tia không tình nguyện nhưng vẫn mở cửa ra lớn hơn một chút, "Còn có một ít, cháu vào nhà đi."
Trong phòng còn có hai người đang ngồi trên giường, là hai đứa cháu của bà Ngô, bà Ngô nói, "Hai đứa ngủ tiếp đi." Sau đó, bà lấy ra một chiếc ấm nước được làm bằng nhựa plastic, "Tất cả nước của nhà bà đều ở trong này. Đêm hôm trước, nước giếng đã bị người ta múc hết sạch rồi, sau này..."
Sau này có lẽ sẽ không còn nước dùng nữa.
Lâm Mãn nhìn chằm chằm vào ấm nước, đó là một chiếc ấm 5 lít, bên trong nước còn chưa tới một nửa. Nghe thấy lời bà, cô sửng sốt: "Múc hết rồi ạ?"
"Đúng vậy, một đám vô lương tâm muốn rời khỏi nơi này, sợ nước không đủ dùng liền múc sạch ba giếng nước rồi. Sau này, chúng ta phải làm sao đây?" Bà Ngô bất lực ngồi xuống, dường như đã tuyệt vọng, giọng nói run run, "Tiểu Mãn, cháu nói xem, sau này chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta còn đường sống sao?"
Lâm Mãn trầm mặc một lát, nói: "Bà Ngô, nước này bà hãy giữ lại để dùng đi ạ."
"Không sao, cháu cứ lấy ít đi, đằng nào cũng không đủ dùng."
Lâm Mãn vẫn không muốn lấy nước của nhà bà. Cô trở về nhà mình, kể chuyện này với mẹ mình.
"Chuyện này... Những người này là muốn bức chết chúng ta mà." Mẹ Lâm vừa tức giận vừa hoảng sợ, "Chúng ta sau này biết phải làm sao?"
Lâm Mãn liếʍ đôi môi khô nẻ của mình, đầu càng lúc càng đau, lại không có nước uống, cô cảm thấy cả người mình nóng như muốn bốc cháy.
"Mẹ ơi, con muốn đổi lấy nước." Tuy cô không nói rõ nhưng mẹ Lâm hiểu, cô là muốn đổi nước với không gian.
Trong không gian cũng có nước nhưng lấy một bình thì cũng tức là phải lấy ít đi một món ăn. Ngày trước Lâm Mãn không nỡ nhưng bây giờ cô không chịu nổi nữa.
"Đi đi con!" Mẹ Lâm nắm lấy đôi tay nóng muốn bỏng của cô, "Nếu một bình không đủ thì con cứ lấy hai bình. Chúng ta nhịn đói một ngày cũng không sao."
Lâm Mãn ngã xuống giường, tiến vào trong không gian.
Cô dựa vào cái bàn trong không gian.
Ý thức của cô đi vào, cơ thể ở bên ngoài nhưng vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Không gian, tôi muốn nước." Lâm Mãn nói.
Ngay lập tức, hai chai nước khoáng 500ml xuất hiện trước mặt cô. Sắc mặt đã tái xanh, cô duỗi tay với lấy.
Không biết từ phía nào, giọng nói kia bỗng nhiên vang lên: "Nước cũng không giúp được cô đâu. Uống nhiều nước cũng chỉ để giải khát, không thể hạ nhiệt cơ thể được."
Lâm Mãn ngẩn người, "Ý của cậu là sao? Thế tôi phải làm sao mới được?"
"Thức tỉnh dị năng, cô chỉ còn cách tự mình chịu đựng thôi."
Lâm Mãn há hốc mồm: "Dị, dị năng?"
Âm thanh vang lên: "Đúng vậy, sở dĩ cô phát sốt một phần là do quá mệt mỏi, thân thể suy nhược, một phần khác là do cô thức tỉnh dị năng."