Lâm Mãn chỉ mới ăn qua khoai lang, nhưng cái bánh này trông có vẻ khá ngon nên cô đã không do dự lấy nó.
Sau đó, cô lại nhìn thấy một loại bánh khác, có màu xám, giống như là bánh lương khô. Bên ngoài có màu vàng nâu tỏa ra mùi rất thơm, đường kính hơn mười centimet, hình tròn, cũng được xếp chồng hai cái lên nhau, đặt ở trong bát.
Lâm Mãn ước lượng, bánh này không mềm như bánh khoai lang tím, khá cứng, ăn có vẻ rất khô, theo lý thuyết mà nói, ắt hẳn sẽ rất chắc bụng.
Lâm Mãn mừng thầm: "Tôi muốn lấy hai thứ này."
"Được, ra ngoài đi."
"Cái đó, cậu nói xem, tôi xử lý đất như vậy đã được chưa?"
"Tạm chấp nhận, nhưng tôi phải nhắc nhở cô, hôm nay đã là ngày thứ ba."
"Ngày thứ ba... Hôm nay không phải là ngày thứ hai thôi sao?" Lâm Mãn đột nhiên hiểu ra, hôm nay chính là ngày thứ ba cô lấy đồ ăn từ trong không gian ra. Cho nên, là đã bắt đầu tính từ ngày cô cầm bánh bao với súp đùi gà đi sao? Một hai tiếng trước khi chuyển sang ngày mới cũng được tính là một ngày?"
Vô duyên vô cớ bị tính thêm một ngày, Lâm Mãn đau lòng đến nỗi không nói một lời nào liền vội vàng ra khỏi không gian.
Mẹ Lâm có chút ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khi nhìn thấy bánh khoai lang tím với lương khô: "Cái này ước lượng có vẻ còn nhiều hơn hai lần trước."
"Vâng ạ, con cũng cảm thấy như vậy."
Dù là bánh bao với đùi gà hay là cơm với trứng gà, chúng đều chỉ đủ cho một người ăn no sáu, bảy phần. Nhưng lần này lại khác, vẫn đủ cho một người ăn hai bữa nhưng lại có vẻ rất no bụng.
Lâm Mãn cảm thấy, phải chăng là cái không gian kia nhìn thấy họ ăn không đủ no nên cho thêm?
Nghĩ vậy, đối với việc vô duyên vô cớ bị tính thêm một ngày, cô cảm thấy mình cũng có thể tiếp nhận. Đây thật là một không gian tốt bụng! Cô nhất định phải cố gắng nhiều hơn nữa để có thể kiếm được thật nhiều đất tốt cho không gian.
Lâm Mãn cùng mẹ chia nhau bánh khoai lang tím. Mềm mềm, thơm thơm, ngọt dịu, rất dẻo, nói chung là vô cùng ngon và còn rất no bụng.
Còn lại một cái thì để dành cất vào trong hộp cơm, còn hai cái lương khô kia thì trực tiếp nhét vào trong túi. Hai mẹ con họ lại bắt đầu làm việc.
Hai người họ cùng nhau xử lý đất giống như ngày hôm qua.
Ban đêm, Lâm Mạn lại tiếp tục đào đất. Buổi tối cô chỉ có ngủ mấy tiếng rồi lại đào đất cả đêm, được khoảng hơn năm mươi giỏ. Buổi sáng thì hai mẹ con cô tiếp tục xử lý đất cho thật sạch.
Tin vui là sau khi phơi nắng được ba ngày, mẻ đất đầu tiên đã được không gian đánh giá là miễn cưỡng chấp nhận được, rồi đưa vào trong không gian.
Lâm Mãn xúc đất vào thúng, sau đó nhấc thúng lên, cái thúng lập tức biến mất rồi lại xuất hiện nhưng đất ở bên trong đã không còn, chỉ còn chiếc thúng không.
Phải mất nửa giờ mới thu thập xong mẻ đất đầu tiên, giọng nói lạnh lùng và nghiêm túc của không gian vang lên trong đầu Lâm Mãn: "Đã thu thập 8.3 mét khối đất, còn thiếu 91.7 mét khối. Xin hãy tiếp tục cố gắng!"
Lâm Mãn vô cùng kích động, ôm chặt lấy mẹ mình.
Lúc này đã là ngày thứ tư
Ngày thứ năm, mẻ đất thứ hai tiến vào không gian, thu được 23.1 mét khối đất
Ngày thứ sáu, mẻ đất thứ ba, 17.8 mét khối đất.
Ngày thứ bảy, 19 mét khối đất.
Ngày thứ tám, 17.1 mét khối đất.
Sau khi thu xong giỏ đất cuối cùng, nghe tiếng không gian thông báo, Lâm Mãn cao hứng nói với mẹ Lâm: "Mẹ ơi, chúng ta chỉ thiếu 14.7 mét khối đất nữa thôi!"