Mẹ Lâm không chịu ăn trứng gà, Lâm Mãn thuyết phục mãi bà mới chịu ăn một nửa quả, dù cô nói gì bà cũng nhất quyết không ăn thêm.
Cô biết không thể lay chuyển được mẹ mình, chỉ đành ăn nốt nửa quả còn lại, cầm hai quả trứng kia nhét vào trong túi để dành.
Nghỉ ngơi một lát, Lâm Mãn lại tiếp tục quay trở lại đồn điền đào đất.
Lần này chính là đào cả một đêm.
Cô đào tổng cộng tám mươi thúng đất, vừa đào vừa vận chuyển từng thúng đến chỗ sườn dốc, mệt đến kiệt sức. Cuốc, xẻng, thúng,... tất cả đều gần như hỏng hết.
Cô thở hổn hển ngồi trên sườn dốc, bên cạnh là những thúng đất đầy đã được đổ xuống nhưng chưa kịp trải ra phơi. Cô hít một hơi thật sâu, cả bàn tay đều run rẩy vì đói và kiệt sức. Lâm Mãn quấn vải từng vòng, từng vòng quanh hai bàn tay. Tay đau đến mức như không thể cầm nổi thêm bất cứ vật gì, nhờ ánh trăng mà còn có thể thấy những vết phồng rộp, bọng nước, máu,...
Lâm Mãn không để ý mấy vết thương này, cô cột miếng vải xong liền cầm lấy ấm nước đổ ra một ít nước, từ từ rửa tay. Sau đó cô uống thêm mấy ngụm nước rồi lấy quả trứng gà cuối cùng trong túi ra, đập nhẹ xuống đất rồi bóc vỏ ăn.
Lòng trắng trứng non mềm còn lòng đỏ rất dẻo và thơm, ăn ngòn ngọt, ngon vô cùng!
Lâm Mãn không khỏi nheo mắt lại, vui vẻ mỉm cười trong làn gió mát đón bình minh.
Cô uống nước trong ấm đến no cả bụng, cảm giác toàn thân thoải mái, dễ chịu không ít. Trước khi trời sáng, cô đã trở về nhà, vừa mới bước vào nhà là liền ngã xuống giường. Mẹ Lâm thấy thế đau lòng không thôi: "Con ngủ một lát đi!"
"Không được đâu mẹ, con còn phải trải xong đất trước khi mặt trời mọc nữa, phơi cho sớm rồi còn thu hoạch ạ." Đất trải trên sườn dốc nhiều như vậy, Lâm Mãn Mãn càng không yên lòng, lỡ như có mưa hay lỡ như bị người ta phát hiện thì sao? Chi bằng làm sớm, xong sớm rồi cho không gian kia lấy đi là tốt nhất.
"Vậy lát nữa mẹ đi cùng con."
"Mẹ..."
"Mẹ không làm được mấy việc khác nhưng mấy việc lặt vặt như ngồi nhặt mấy viên sỏi đá thì vẫn thừa sức." Mẹ Lâm hiếm khi nói chuyện bằng giọng điệu kiên quyết này với Lâm Mãn, không cho phép cô từ chối, "Con cứ an tâm ngủ thêm một lúc nữa đi."
Lâm Mãn ngồi dậy tựa vào vai mẹ: "Dạ, nhân lúc trời con chưa sáng, hai mẹ con mình cùng nhau đi luôn nha mẹ."
"Con nằm trước đi, lát nữa còn phải cõng mẹ, để mẹ đi đun cho con chút nước mang theo đã."
Mười phút sau, mẹ Lâm đã đun xong ấm nước sôi. Lâm Mãn thì đứng bên cạnh nhét hộp cơm inox vào trong balo, ngoài ra còn có hai cái bát ngày trước để đựng cơm với ba quả trứng.
Cái bát này trông rất tinh xảo, không rõ lai lịch, cô dự định lát nữa sẽ mang trả lại không gian.
Cứ như thế, hai mẹ con họ đi ra khỏi nhà, khóa cửa kỹ càng. Lâm Mãn cõng mẹ Lâm đến sườn dốc kia.
May là căn cứ không lớn, từ nhà cô đến đó cũng chỉ mất bảy tám phút đi đường, ít nhất cũng đến nơi trước khi mọi người thức dậy.
Mẹ Lâm nhìn mảnh đất kia, không nói hai lời, cầm chiếc thìa sắt mà Lâm Mãn hay dùng để đào rau dại lặng lẽ đào đất, nhặt sỏi đá.
Lâm Man thở hổn hển hồi lâu, suốt chặng đường cô vô cùng mệt nhọc, quả trứng vừa ăn dường như đã được tiêu hóa hết.
Lấy lại sức, cô đi đến giúp mẹ: "Mẹ ơi, lát nữa con sẽ tiến vào không gian lấy đồ ăn, mẹ muốn hôm nay chúng ta ăn gì ạ?"
Mẹ Lâm sức yếu, đào được một ít đất lại phải nghỉ một lát, nên bà chỉ đành nhặt đá, rễ cây,... cho vào sọt. Nghĩ một lúc rồi mới nói với Lâm Mãn: "Không cần ngon chỉ cần đủ no là được."
"Vâng." Lâm Mãn lấy ra hai cái bát kia, trong lòng nghĩ muốn tiến vào Mộng không gian. Quả nhiên, một giây sau cô liền xuất hiện bên cái bàn lớn bốn phía đều bị sương mù dày đặc bao quanh giống hệt ngày hôm qua.
"Chào cậu." Cô nói với không gian.
"Chọn đồ ăn đi." Âm thanh kia không chút cảm xúc vang lên.
Lâm Mãn đặt hai cái bát xuống, nhìn lên bàn, ngoại trừ mấy món hôm trước thì hôm nay còn có thêm nhiều món lạ. Có một món nhìn rất giống một cái bánh ngọt màu tím, mềm mềm lại bông xốp, hai cái được xếp chồng lên nhau để trong một cái bát. Miếng nào miếng nấy cũng to bằng bàn tay, có vẻ cũng khá no bụng.
Cô ước lượng thấy cũng khá nặng, bằng nửa bát cơm ngày hôm qua, nhưng lại có mùi thơm ngọt vô cùng."
"Đây là gì thế?"
"Bánh khoai lang tím. "