"Cái gì? Hoàng Tẫn Trung bị giải đến Dưỡng Tâm Điện?" Cao Quý phí vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe thấy mấy lời này lập tức mở mắt ra, cơn buồn ngủ vừa mới đến cũng theo tin tức mà tan biến.
"Đúng vậy, thưa nương nương." Tiểu thái giám tới báo tin run rẩy nói.
"Hắn đã làm ra chuyện gì?" Trên khuôn mặt hoa mỹ của Cao Quý phi hiện lên một tia tức giận, nàng ta vất vả lắm mới giúp được Hoàng Tẫn Trung leo lên vị trí tổng quản phủ Nội vụ, một phần cũng là do Hoàng Tẫn Trung vốn có bản lĩnh ấy. Thế nhưng, gây ra chuyện lớn đến mức nào để bị áp giải đến Dưỡng Tâm Điện chứ. Đã đến đó rồi thì còn có kết cục gì tốt đẹp đây.
"Chuyện này nô tài cũng không biết rõ, nô tài chỉ trùng hợp nhìn thấy Lý công công của Dưỡng Tâm Điện cho người áp giải Hoàng đại nhân đến Dưỡng Tâm Điện, liền vội vàng trở về báo tin." Tiểu thái giám lắp ba lắp bắp trả lời.
Đôi mắt của Cao Quý phi lóe lên, cẩn thận nhìn tiểu thái giám một phen, sau khi xác nhận hắn không hề nói láo thì không kiên nhẫn mà khoát tay: "Lui đi."
Nàng ta cắn môi, tiểu thái giám này đúng là vô dụng, ngay cả tình huống như thế nào cũng không chịu nghe ngóng cho rõ đã vội vã chạy về báo tin.
"Nương nương, Hoàng đại nhân là người của chúng ta." Tống ma ma bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Cao Quý phi mấp máy môi, nàng ta vốn muốn bỏ mặc không nhúng tay vào, thế nhưng vị trí của Hoàng Tẫn Trung vốn dĩ rất trọng yếu, nàng ta không thể không quản.
"Nhanh, lấy mấy cái túi thơm mà hôm qua bổn cung vừa làm được tới đây." Cao Quý phi trầm giọng nói, cố đè nén sự tức giận trên khuôn mặt, Hoàng Tẫn Trung là cẩu vật, nhưng cẩu vật này, bây giờ nàng ta còn cần phải dùng tới, không thể để mặc cho Hoàng Tẫn Trung gặp chuyện được.
Cao Quý phi mặc trang phục lộng lẫy, hoa mỹ dị thường, lúc nàng ta đến được Dưỡng Tâm Điện, lại phát hiện trong Dưỡng Tâm Điện, ngoại trừ Vạn Tuế gia, những phi tần khác sớm đã có mặt đông đủ.
Nhìn thấy nàng ta tới, đám người Hoàng Hậu liền lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hoàng Tẫn Trung đang quỳ trên mặt đất cũng vội vàng hướng về phía Cao Quý phi với ánh mắt cầu cứu.
"Quý Phi nương nương tới thật đúng lúc, đỡ phải mất công cho người đi mời." Hoàng Hậu mỉm cười đoan trang, ôn nhu cất lời.
Cao Quý Phi nghe được trong lời nói kia ẩn dấu dao nhọn, không nhịn được mà nhìn Hoàng Hậu một cái, thấy nụ cười hào phóng của Hoàng Hậu, trong lòng không rõ tư vị gì, nàng ta định mở miệng châm chọc đôi câu nhưng nhìn thấy Hoàng Tẫn Trung đang bị trói tay quỳ gối phía dưới, rốt cuộc cũng nhẫn nhịn, đem những lời muốn nói nuốt vào trong.
Tình huống bây giờ không quá rõ ràng, rốt cuộc Hoàng Tẫn Trung phạm phải chuyện gì nàng ta còn chưa biết, đợi xem tình hình rồi hãy nói.
"Thần thϊếp thỉnh an Vạn Tuế gia, thỉnh an Hoàng Hậu nương nương." Cao quý Phi cúi gối hành lễ.
"Miễn lễ." Càn Long mặc dù đang tức giận nhưng vẫn để ý giữ thể diện cho Cao Quý phi. Cao Quý phi đứng thẳng người, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Hậu, nở nụ cười rạng rỡ: "Lần trước chẳng phải Vạn Tuế gia muốn thần thϊếp làm túi thơm tặng người sao? Sáng hôm nay thần thϊếp đã làm xong, làm được hai cái, một cái thêu "Mai lâm tam hữu", một cái thêu "Hoa khai phú quý", Vạn Tuế gia người nhìn xem."
Nàng ta vừa dứt lời, liền lấy từ trên tay Tống ma ma một cái hộp, từ trong hộp lấy ra hai túi thơm.
Hai túi thơm này đều được thêu rất tinh xảo, trông vô cùng sống động.
Cố Thiến Thiến nhìn một cái, thầm nghĩ, Cao Quý phi này thật sự có bản lĩnh, chẳng trách lại có thể được hưởng sủng ái nhiều năm như vậy, nếu là người bình thường gặp phải tình huống như thế này, sớm đã bị dọa sợ cho quỳ gối cầu tình rồi, nàng ta thì ngược lại, vẫn có thể bình tĩnh dùng túi thơm lấy lòng Càn Long.
Thủ đoạn này, tâm cơ này, cũng coi như không hổ thẹn với vị trí trong nội cung.
Càn Long liếc nhìn túi thơm trong tay Cao Quý Phi, thần sắc không khá hơn là bao, chỉ lãnh đạm nói: "Thu lại, lát nữa rồi hãy nói."