“Đại nhân!” Môi Tiểu Tùng Tử run run, quỳ gối đi tới trước mặt Hoàng Tẫn Trung: “Nô tài và những người khác không hề đắc tội đại nhân, xin ngài tha mạng.”
Biểu cảm của Tiểu Trúc Tử cũng vô cùng khó coi, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, xung quanh không có một bóng người, khó trách Hoàng Tẫn Trung dám gây chuyện với họ, xem ra hôm nay hắn khó thoát rồi.
Hắn siết chặt nắm tay, trong lòng biết rõ Hoàng Tẫn Trung đang báo thù cho mối hận hồi sáng nương nương bọn họ làm hắn ta mất mặt, trước là dùng chuyện này để gϊếŧ bọn hắn, đồng thời làm mất mặt nương nương, sau này sẽ khiến hiềm khích giữa các phi tần và nương nương càng thêm trầm trọng hơn.
Dù có cầu xin Hoàng Tẫn Trung thế nào thì cũng chỉ có một con đường chết, vì vậy Tiểu Trúc Tử chỉ có thể nhận mệnh, thầm nghĩ bản thân thật thật sự quá xui xẻo.
"Tha mạng? Haha." Hoàng Tẫn Trung một chân đá Tiểu Tùng Tử văng ra, trên mặt nở nụ cười dữ tợn, không ai có thể nhìn thấy lá bùa xui xẻo trên người hắn đang phát ra tia sáng rất nhỏ: “Hai ngươi đều là người của Nhàn phi, sao ta phải bỏ qua cho các ngươi, hôm nay ta ở chỗ Nhàn phi nhận hết sỉ nhục, nếu muốn trách thì trách các ngươi chọn nhầm chủ tử, trách bản thân xui xẻo đi!"
Tiểu Tùng tử bị đá đập mạnh vào Tiểu Trúc Tử.
Tiểu Trúc Tử ngã xuống đất, đôi mắt híp lại vì đau, nhưng hắn nhìn thấy có một đôi ủng thêu rồng vàng năm móng ở khúc ngoặt.
Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ, chuyện tới nước này, Trường Xuân Cung của bọn hắn cùng Hoàng Tẫn Trung đã không đội trời chung, sớm muộn gì Hoàng Tẫn Trung cũng nhằm vào bọn hắn, hôm nay hắn ta bị nương nương làm cho không nói lên lời, với lòng dạ nhỏ mọn của Hoàng Tẫn Trung, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào trong Trường Xuân Cung. Cho nên, đối với kế hoạch hiện tại, chỉ có thể phản kháng, dù sao cũng sẽ chết, phả liều mạng thôi!
Tiểu Trúc Tử đột ngột đẩy Tiểu Tùng Tử ra, đứng dậy chỉ vào Hoàng Tẫn Trung: "Hoàng Tẫn Trung, đồ khốn kiếp, nương nương bọn ta mắng ngươi rất đúng, hơn một tháng nay Trường Xuân Cung của bọn ta đã bị người bên phủ Nội vụ của ngươi làm khó dễ, có ai mà không biết là do Hoàng Tẫn Trung ngươi làm, nương nương của bọn ta quá mềm lòng, không nói chuyện này cho Vạn Tuế gia!"
Một hơi mắng hết những lời trong lòng, Tiểu Trúc Tử vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Sau khi mắng xong những lời này, hắn vẫn không cảm thấy hài lòng, nên đã nhổ nước bọt vào mặt Hoàng Tẫn Trung: "Ngươi cũng giống như chúng ta, cũng là nô tài, lại dám làm như vậy, cứ chờ đó, rồi một ngày Vạn Tuế gia nhất định sẽ trừng phạt ngươi!"
Sao Hoàng Tẫn Trung ngờ được rằng Tiểu Trúc Tử lại dám làm chuyện phản nghịch như vậy, dám nhỏ nước bọt vào mình, gân xanh trên trán hắn ta nổi lên, tức giận vung nắm đấm định ra tay đánh Tiểu Trúc Tử: "Ta gϊếŧ ngươi trước!"
Tiểu Trúc Tử giơ tay lên che đầu mình lại.
Hắn biết người ở trong góc là ai, nhưng hắn không chắc liệu người đó có đứng ra hay không.
“Dừng lại!” Càn Long hét lớn. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hoàng Tẫn Trung theo bản năng nắm chặt tay lại, kinh ngạc nhìn về phía phát ra giọng nói, khi nhìn thấy Càn Long, hai chân đột nhiên mềm nhũn: “Vạn Tuế gia!”
“Nô tài bái kiến Vạn Tuế gia.” Tiểu Trúc Tử nhanh chóng quay người lại, kéo Tiểu Tùng Tử đang đau đớn không thôi, cúi đầu trước Càn Long.
“Đứng dậy đi.” Trên trán Càn Long nổi gân xanh, ánh mắt dán chặt vào Hoàng Tẫn Trung.
“Đa tạ Vạn Tuế gia.” Hai người Tiểu Trúc Tử nhận mệnh, đứng dậy khom người hành lễ.
"Vạn, Vạn Tuế gia..." Môi Hoàng Tẫn Trung run rẩy, cho dù nghĩ như thế nào, hắn ta cũng chưa từng ngờ được rằng Vạn Tuế gia sẽ ở đây, cũng không biết rốt cuộc Vạn Tuế gia đã nghe được những gì.
“Cẩu nô tài, Hoàng Tẫn Trung, ngươi to gan thật đấy.” Càn Long xoa xoa chiếc nhẫn ngọc ở ngón tay, khóe môi hiện lên một tia giễu cợt.
Trái tim Hoàng Tẫn Trung trong nháy mắt như rơi vào động băng, toàn thân run rẩy, răng lập ca lập cập: "Vạn Tuế gia, nô tài, nô tài chỉ là nhất thời lỡ miệng mà thôi."
“Nhất thời lỡ miệng?” Càn Long càng nói càng tức giận, trong mắt hắn xẹt qua một tia lạnh lùng: “Bắt hắn ta lại!”