Anh không biết vì sao mới một đêm không gặp mà cô em gái của anh liền đột nhiên trở nên bi thương tuyệt vọng đến như thế, nhưng anh cảm nhận được cô đang rất đau khổ.
Lúc này em gái anh có lẽ rất cần anh.
Nhưng dù có chuyện gì đi nữa anh vẫn sẽ không ngần ngại ôm cô vào lòng để dỗ dành.
"Anh trai..."
Diệp Hi giật giật ngẩng đầu lên, cô vốn rất xinh đẹp, ánh mắt xinh đẹp kia giống như bị nước lạnh gột rửa qua, giờ phút này lại rưng rưng sắp khóc, cũng đủ để làm cho bất luận kẻ nào mềm lòng.
"Em mơ thấy một ác mộng rất đáng sợ.”
Diệp Hi túm lấy quần áo của anh mình, vừa tủi thân vừa khó chịu nói:
"Em mơ thấy trong nhà gặp phải tai nạn xe cộ rất thảm khốc, anh thì qua đời, ba mẹ đều ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU không hề tỉnh táo... Cả thế giới chỉ còn lại một mình em, em sợ lắm ... Anh trai, em sợ lắm.”
"Không sợ không sợ, trong mơ đều không giống đời thực, anh sẽ sống lâu trăm tuổi với Tiểu Hi."
"Nhưng ngày mai nhà chúng ta sẽ tự lái xe để ra ngoài du lịch."
Diệp Hi sợ hãi nói:
"Anh, chúng ta không đi có được hay không, em thật sự sợ hãi.”
"Vậy thì không đi."
Diệp Hoán không chút do dự liền đồng ý: "Để anh đi nói chuyện này với ba mẹ.”
Tuy rằng ba mẹ đối với quyết định đột ngột như vậy có phê bình kín đáo, nhưng nể tình con gái mình khóc thật sự quá thảm, bọn họ vẫn đồng ý hủy bỏ chuyến du lịch ngày mai.
Ba cô ủ rũ đi thu dọn cần câu đã chuẩn bị sẵn trong xe, chỉ còn mẹ cô ngồi trong phòng khách với vẻ mặt hận sắt không thành thép răn dạy một trai một gái trước mắt.
"Hai người các con, mẹ thật không biết phải nói thế nào cho phải, một đứa đột nhiên bởi vì một giấc mộng liền nháo khóc muốn hủy bỏ chuyến du lịch lần này, một đứa thì chiều em gái đến vô pháp vô thiên, con bé nói hướng Đông không dám chỉ hướng Tây, về sau mẹ ngược lại muốn nhìn xem nha đầu này còn có thể thông đồng với anh mình để làm ra loại chuyện xấu gì nữa đây."
"Mẹ."
Diệp Hoán mặc áo sơ mi màu sáng, trên khuôn mặt tao nhã ôn hòa lộ ra một nụ cười khiến người ta không đành lòng trách mắng.
"Mẹ ăn chút hoa quả đi, cũng bớt giận ạ.”
Mẹ Diệp bên trái nhìn đứa con trai lớn xinh đẹp của mình, bên phải lại nhìn đứa con gái đã khóc sưng đỏ mắt, cuối cùng than thở một tiếng, quên đi, ai thích quản thì quản đi, dù sao mình cũng không quản được hai đứa con phản nghịch nặng tới một trăm cân.
Cho dù có bị ba mẹ trách mắng, tâm tình của Diệp Hi lại vô cùng tốt, nếu như gia đình cô đã tránh thoát khỏi tai nạn xe cộ rồi, cô liền không có gì cầu hơn nữa, cuộc sống sắp tới, cô sẽ cố gắng quên đi những tổn thương và đau khổ mà những thế giới trước kia mang đến cho cô, cô sẽ cùng cha mẹ và anh trai của mình sống an ổn qua một đời.