Sau Khi Trở Lại Thế Giới Thực, Nam Chính Điên Cuồng Quấn Lấy Tôi

Chương 2

"Bây giờ ký chủ hẳn là có thể nghe thấy tôi nói chuyện chứ?"

Hệ thống ho khan hai tiếng:

"Tự giới thiệu vẫn là chờ một lát nữa đi, hiện tại tôi chỉ muốn hỏi ký chủ một câu —— cô có muốn quay ngược lại thời gian, trở lại lúc còn chưa xảy ra tai nạn xe hơi không?”

Hy vọng mỏng manh một lần nữa sáng lên trong trái tim vỡ nát, đôi mắt vốn mất đi ánh sáng của Diệp Hi một lần nữa nở rộ: "Anh nói cái gì? Anh có thể quay ngược lại thời gian sao?"

"Đương nhiên!"

Hệ thống đắc ý nói:

"Hệ thống này không chỉ có thể quay ngược lại thời gian, mà còn có thể cho cô rất nhiều tiền tài, nửa đời sau cũng tiêu không hết, chỉ cần cô cùng tôi đi hoàn thành năm nhiệm vụ, tôi cam đoan có thể cho cô một lần nữa có được gia đình hoàn chỉnh!”

Hệ thống không có nuốt lời.

Lúc Diệp Hi theo trí nhớ trong đầu chạy ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi nhiệm vụ của thế giới cuối cùng hoàn thành, trái tim treo lơ lửng bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Cô cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua ngày, vừa vặn là ngày 13 tháng 6, một ngày trước khi bọn họ chuẩn bị tự lái xe đi du ngoạn, cha mẹ và anh trai đều còn sống, hết thảy đều kịp.

"Cạch cạch."

Bên ngoài phòng truyền đến một tiếng gõ cửa, ngay sau đó giọng nói ôn nhu của anh trai Diệp Hoán truyền tới.

"Tiểu Tịnh còn chưa rời giường sao? Bữa sáng đã làm xong rồi.”

"Đến đây."

Giọng nói của Diệp Hi khàn khàn, cô lau mặt một cái, nhấc chăn lên, mấy bước dài chạy đến cửa mở cửa, không chút do dự ôm lấy người đàn ông trước mắt.

Nước mắt ấp ủ ở sâu trong nội tâm không biết bao nhiêu năm lúc này lại giống như thủy triều tràn ra, cô giống như một con chó hoang cuối cùng cũng tìm được đường về nhà, ôm chặt lấy người thân trước mắt lâu ngày gặp lại mà gào khóc: "Anh! Anh trai! Em rất nhớ anh!”

Lúc bị những người đó lừa gạt cũng nhớ anh, lúc bị những người đó bắt nạt khinh nhục cũng nhớ anh.

Cắn răng kiên trì qua thế giới này đến thế giới khác cũng luôn nhớ về anh.

Những tủi thân, nỗi buồn, khổ sở mà cô từng trải qua.

Nhưng khi người này một lần xuất hiện trước mặt cô, tất cả những ký ức không vui đó đều không quan trọng nữa.

Sự kiên trì của cô cuối cùng đã đưa cô về nhà.

"Sao lại khóc khổ sở như vậy?"

Diệp Hoán dịu dàng xoa đỉnh đầu của em gái, nước mắt của người thân không chỉ bỏng rát làn da của anh, càng làm bỏng rát trái tim anh, động tác của anh giống như khi còn bé nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô em gái nhỏ, thấp giọng dỗ dành:

"Anh ở đây, đừng khóc, đừng khóc, anh ở chỗ này, chỗ nào cũng sẽ không đi..."