Mới đầu, Chân Úc còn có thể lực ứng phó với Thẩm Thanh Hiên, nhưng cô thật sự đã xem nhẹ trình độ cầm thú của Thẩm Thanh Hiên.
Cũng không biết anh bị làm sao, giống như dùng sức trâu phát tiết không ngừng nghỉ.
Giống như máy đóng cọc không biết mệt mỏi mà thọc vào rút ra, cắm cô đến cả người vô lực, cả người giống như vừa được vớt ra khỏi mặt nước.
Không nhớ rõ cô đã cao trào bao nhiêu lần, nhưng khi triều xuy tiến đến, phun nước, cả người cô cũng ngất đi.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, thì trời đã chạng vạng.
Cả người giống như là bị xe nghiền qua, Chân Úc cau mày từ trên giường ngồi dậy.
Trên người khô mát, đã được tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo sơmi màu lam nhạt của Thẩm Thanh Hiên.
“Thẩm Thanh Hiên… Anh là tên hỗn đản…”
Trên ghế sô pha cạnh giường có mấy bộ váy nữ mới tinh.
Chân Úc chịu đựng hạ thể khó chịu, chọn một bộ quần áo tiến vào phòng vệ sinh để thay.
Khi bước ra, nhìn cô rất tinh tế khéo léo, không nhìn ra sự chật vật trước đó.
Từ phòng nghỉ ngơi đi ra, Giản Dương đang ở trong văn phòng chờ cô.
Nhìn thấy Giản Dương, Chân Úc chột dạ đỏ mặt, sợ anh ta nhìn ra sự khác thường của mình.
“Phu nhân, Thẩm tổng hai giờ trước đã xuất phát đến sân bay. Nếu cô đói bụng, đồ ăn đã được chuẩn bị rồi.”
Anh ta mở từng chiếc hộp cách nhiệt ra , đồ ăn được đặt lên bàn.
Chân Úc thật sự rất đói bụng, cả ngày không được hạt cơm nào, còn bị Thẩm Thanh Hiên không biết tiết chế thao ngất…
Ngẫm lại liền thấy tức giận.
Cô yên lặng ngồi vào bàn với khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu bắt đầu ăn.
Giản Dương ở một bên quan sát biểu tình của cô, thấy cô ăn không sai biệt lắm, nghĩ đến phân phó của tổng tài nhà mình, thật cẩn thận nói.
“Mấy món ăn này đều là Thẩm tổng trước khi rời đi đặc biệt dặn dò chuẩn bị, nói rằng đây là những món cô thích.”
“Phu nhân, cô dùng xong bữa tối có muốn đi nơi nào không? Tôi lái xe đưa cô đi.”
“Thẩm tổng dặn dò sau khi cô tỉnh lại có lẽ thân thể sẽ có chút không khoẻ, tôi đã hẹn bác sĩ gia đình trước rồi, 8 giờ tối nay sẽ đến kiểm tra thân thể cho cô.”
Chân Úc cảm thấy trong lòng nghẹn khuất, nghe Giản Dương nói, vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhất thời không nhịn được, bang một tiếng đem đôi đũa đập xuống bàn.
Cô luôn luôn dịu dàng, đối với người khách khách khí khí, rất ít khi nổi nóng.
Thấy cô như vậy, Giản Dương đứng thẳng lưng, trong lòng thầm kêu tổng tài nhà mình thật cường hãn, có thể đem phu nhân bức thành như vậy.
Ý thức được mình thất thố, Chân Úc hít sâu một hơi, nói xin lỗi.
“Anh ấy đi công tác không cần trợ lý Giản đi cùng sao?”
“Vốn là cần, nhưng Thẩm tổng lo lắng cho cô nên bảo tôi ở lại chiếu cố.”
“Anh không cần chiếu cố tôi, anh là đàn ông, chiếu cố tôi cũng không thích hợp.”
Giản Dương khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, chuyện tổng tài phân phó, anh ta cũng không muốn mất chén cơm.
“Phu nhân, nếu tôi đã làm điều gì khiến cô không hài lòng, cô cứ việc nói ra, tôi nhất định sẽ sửa đổi!”
Chân Úc thở dài, giận chó đánh mèo cũng vô nghĩa.
“Vậy làm phiền trợ lý Giản đưa tôi về nhà, còn cuộc hẹn lúc 8 giờ hủy bỏ đi.”
Giản Dương đưa Chân Úc đến cổng biệt thự, đem một hộp thuốc mỡ đưa cho Chân Úc.
Anh ta có chút ngượng ngùng mở miệng nói.
“Thẩm tổng đoán được cô không muốn gặp bác sĩ, nên, nên bảo tôi đưa cái này cho cô.”
“Đây, đây là Thẩm tổng đặc biệt chuẩn bị, nói hiệu quả rất tốt, bảo cô buổi tối trước khi đi ngủ nhớ sử dụng.”
Thấy bộ dáng ấp úng kia của Giản Dương, lại nhìn thoáng qua hộp thuốc mỡ, Chân Úc lập tức hiểu ra, cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Nhanh chóng lấy hộp thuốc trong tay Giản Dương ném vào trong túi, nói cảm ơn với Giản Dương, rồi xuống xe như chạy trốn.
Quá mất mặt!
Thẩm Thanh Hiên, tên hỗn đản này, sao có thể không biết xấu hổ như vậy!