Trần Hân nghe tiếng gọi của David khó chịu nghĩ:
“Cái quỷ gì, cô đây chưa chồng con ở đâu ra.”
Trần Hân đối với chuyện tìm người yêu cô cũng rất tích cực, từ lúc vào mẫu giáo đã thích anh lớp 1 ở khu trường tiểu học cạnh nhà.
Đến vào tiểu học cô lại có một mối tình đương phương với anh bạn đẹp trai cùng bàn.
Đến trung học lại cùng cô bạn cùng bàn cũng mê giai nốt suốt ngày cứ rảng là hai người bọn cô lại ngồi ở gốc cây mát mát của trường để tia mấy anh lớp chín đẹp trai.
Nói thực chứ số cô hình như là cái số chỉ có nhìn chứ chẳng mừng ăn được gì.
Cô vẫn duy trì sự mê trai của mình vào đại học nhưng cô lại chẳng thể có một cuộc tình đúng nghĩa.
Mà giờ Trần Hân rất bực, không mơ thấy ido nổi tiếng đẹp trai thì thôi đi vậy mà lại còn nghe người bảo mình kết hôn, sinh con làm mẹ.
Tên đó nên may mắn giờ là mơ nếu không cô sẽ gọi thêm mấy đứa bạn tri kỉ nữa đập cho một trận.
Trần Hân khó chịu nghĩ, đồng thời muốn mò lấy chiếc gồi quen thuộc của mình muốn che đầu lại ngăn tiếng ồn nhưng lại không tìm được.
“Dana” David vẫn tiếp tục gọi.
Dana? Nhân vật trong phim cô xem mà.
Nghe thấy tên gọi ở trong phim, Trần Hân theo bản năng cho rằng mình lại quên tắc điện thoại.
Trần Hân không mở mắt tiếp tục mò tìm ở trên gường, chỉ là lần này cô tìm là chiếc điện thoại.
David không được vợ đáp lời thì, đi tới bên gương ngăn hành động tìm đồ của cô lại.
“Em dậy đi thôi, đã làm mẹ rồi mà còn…”
Ủa tối qua cô có nhớ là mình xem có lời thoại nào như này đâu nhỉ?
Hay là cô mới tập mới trước lúc ngủ?
Trên vai cô bị người dụng phải.
Không phải chứ, nhà cô bị người lạ đột nhập.
Cô sống ở phòng trọ và cũng chỉ sống có một mình thôi.
Giờ vậy mà lại có người đυ.ng vào vai cô, còn là một người đàn ông, tiếng nói cũng không phải từ điện thoại cô vang lên mà là thực sự có người nói bên tai cô.
“Có trộm.”
Đó là ý nghĩ hiện lên ngay trong đầu cô.
Trần Hân ngay lập tức đạp vào người đàn ông cũng chính là David, đạp ngã anh ta ra sàng.
David không hề phòng bị bị cô đạp một cái ngã ngồi ở trên sàn.
Trần Hân sau khi đạp David xong nhìn lại hoàn cảnh xung quang.
Đây là đâu đấy.
Nó giống như trong phim cô xem.
Không có sai, cô cũng không nhớ lầm.
Không phải chứ.
Trần Hân không nghĩ đến chuyện xuyên không chết tiệt này vậy mà lại xảy ra ở trên người cô.
Trần Hân làm một nhà văn tiểu thuyết mạng, tình tiết xuyên không cô vẫn rất là quen thuộc.
Cô cũng từng viết vài truyện nam nữ chính xuyên không, nào có xuyên sách, xuyên phim, cổ xuyên kim, kim xuyên cổ.
Có tai nạn xe xuyên không, cũng có bệnh nan y, rồi bạn trai phản bội,…
Rất nhiều tình tiết, nhưng vấn đề là khi việc cô cũng chỉ coi đó là một tình tiết hư cấu, thêm sự hấp dẫn cho bộ tiểu thuyết của mình.
Chỉ là giờ xảy ra trên người cô, Trần Hân thật sự rất bàn hoàng.
Trời sau này cô làm gì, mà bộ phim này cô cũng có đã xem hết đâu, lại cũng chẳng tập trung ghi nhớ chi tiết, chỉ nhớ mỗi mấy tình tiết khiến cô ức chế.
Hết chương.