Thanh Xuân Của Tôi Cùng Với Anh Ấy

Chương 42: Kết thúc

"Ừm, vào trong đi. Chờ tôi một chút, tôi đi tắm." Hoắc Miện mở cửa cho Ninh Trí Viễn vào.

Bước vào bên trong, anh chậm rãi nhìn quanh ngôi nhà nhỏ này, l*иg ngực anh tràn ngập những cảm xúc phức tạp.

Anh vẫn nhớ lần đầu tiên chuyển đến sống cùng Hoắc Miện, anh đã phấn khích như thế nào. Mặc dù họ ngủ mỗi người một phòng, nhưng đơn giản là họ có thể ở bên nhau từ sáng đến tối khiến anh cảm thấy rất vui. Nếu không có sự cố trong buổi họp lớp cấp ba của cô, có lẽ họ đã tổ chức đám cưới rồi.

Ninh Trí Viễn thực sự rất ghét tên bạn trai cũ của Hoắc Miện. Bọn họ đã chia tay nhiều năm như vậy, tại sao anh ta lại chạy tới đây quấy rầy bọn họ?

Nếu anh ta đã giàu có như vậy, tại sao anh ta lại không đi tìm một cô bạn gái khác? Tại sao anh ta luôn phải bám lấy Hoắc Miện?

Hoắc Miện lấy quần áo rồi vào nhà tắm tắm rửa. Khi cô đi ra thì thấy Ninh Trí Viễn đang ngồi trên sô pha đọc báo.

"Anh muốn gặp tôi là có chuyện gì?" Sấy khô tóc, Hoắc Miện đi ra.

"Cảm ơn vì đã bảo lãnh cho tôi ngày hôm qua." Ninh Trí Viễn lúng túng mở miệng nói.

Hoắc Miện lập tức biết anh đang nói gì, chỉ bình tĩnh đáp: "Không có gì."

"Miện,

thật ra bình thường anh không phải như vậy. Chẳng qua là hôm qua tâm tình không tốt, nghĩ về chuyện của quá khứ, cho nên mới đi uống rượu. Sau khi uống say, có một người phụ nữ đưa anh ra khỏi quán bar. Anh thực sự không nhớ những gì đã xảy ra sau đó. Em phải tin anh."

"Chuyện này anh không nên giải thích với tôi. Anh nên giải thích với bạn gái hiện tại của anh, Hạ Mạn." Hoắc Miện nhắc nhở anh.

"Miện,

em biết anh còn có tình cảm với em mà, mấy năm qua, anh và em..."

"Trí Viễn, anh muốn nói cái gì?" Hoắc Miện đi thẳng vào vấn đề.

"Miện,

lần này là anh sai rồi, tối qua em đã vất vả đưa anh về khách sạn, anh thật sự cảm thấy có lỗi với em, anh và Hạ Mạn chỉ là đùa giỡn thôi, không phải là thật đâu. Em vẫn là người mà anh yêu nhất. Hãy quên tất cả mọi chuyện đã xảy ra, được không? Anh sẽ không nhắc đến chuyện em vẫn còn liên lạc với bạn trai cũ nữa. Lần này anh sai rồi. Chuyện của Hạ Man, coi như là hòa, chúng ta trở lại như trước đi, được không?"

Hoắc Miện đặt khăn tắm xuống. "Trí Viễn... Anh cho rằng tình yêu là một trò chơi sao? Anh làm mọi chuyện rối tung lên, anh nghĩ có thể bắt đầu lại sao?" Cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Ninh Trí Viễn hỏi.

"Anh không nghĩ như vậy. Chúng ta đã mất rất nhiều thời gian và công sức để có thể đến được với nhau. Đều có tình cảm với nhau thì hà cớ gì phải hành hạ nhau?"

"Trí Viễn, anh biết tôi ghét nhất là loại người nào không?"

"Cái gì?" Ninh Trí Viễn hỏi.

"Là loại người nói dối."

"Anh không nói dối, Miện. Hôm qua thực sự là lần đầu tiên anh làm vậy. Anh sẽ không tái phạm nữa."

"Nhưng cảnh sát ở đồn nói với tôi, anh đã từng bị bắt đến đồn trước đây. Đây không phải là lần đầu tiên anh tiếp xúc với gái mại da^ʍ. Anh thường xuyên phạm tội."

Hoắc Miện vừa dứt lời, sắc mặt Ninh Trí Viễn lập tức tái nhợt.

Mãi một lúc sau anh mới có thể lắp bắp nói: "Đừng nghe bọn cảnh sát thối tha đó. Bọn chúng đều là những kẻ tham tiền. Chúng bắt người chỉ là vì tiền. Chúng gài bẫy anh."

"Trí Viễn, chuyện đó không phải trọng điểm. Trọng điểm là chúng ta không thể quay lại."

"Tại sao? Em vẫn muốn ở bên tên bạn trai cũ kia phải không? Chỉ vì anh ta có nhiều tiền hơn anh sao?" Ninh Trí Viễn nổi giận.

"Đừng lôi anh ấy vào chuyện này. Không liên quan gì đến anh ấy."

"Anh không tin em. Chắc chắn em vẫn còn yêu anh ta. Em không thể quên anh ta phải không?" Ninh Trí Viễn chất vấn.

"Trí Viễn, tôi đã giải thích rồi, anh cũng biết tôi chưa bao giờ nói dối, sự thật là như vậy."

"Vậy thì, không có cơ hội nào để chúng ta quay lại với nhau sao?" Ninh Trí Viễn quẫn trí hỏi.

Hoắc Miện im lặng.

"Được, tôi hiểu rồi." Nói xong, Ninh Trí Viễn lấy trong túi ra một xấp tiền đặt lên bàn

"Tôi nghe nói hôm qua cô đã chi hai nghìn để tôi được tại ngoại và một nghìn nữa để trả tiền phòng khách sạn. Tổng cộng là ba nghìn. Đây, tôi không muốn nợ cô bất cứ thứ gì. Bây giờ chúng ta hòa nhau rồi. Hoắc Miện, tôi là cảnh cáo cô. Hôm nay cô đã quyết định như vậy thì sau này cũng đừng hối hận. Đến khi tên nhà giàu đó không muốn cô nữa, khi hắn chơi chán cô rồi, cô cũng đừng đến cầu xin tôi. Tôi đã cho cô một cơ hội, chính cô là người không cần nó."

Hoắc Miện nghe vậy có chút không nói nên lời.

Ninh Trí Viễn nói xong liền xoay người mở cửa rời đi.

"Này, anh còn chưa lấy đồ."

"Tôi không cần nữa. Vứt nó đi." Ninh Trí Viễn hừ một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Lần này, thực sự đã kết thúc rồi, phải không? Hoắc Miện nghĩ.

Ngay sau đó, điện thoại di động của cô đổ chuông. Hoắc Miện xoay người đi lấy.