Thanh Xuân Của Tôi Cùng Với Anh Ấy

Chương 41: Mệt mỏi

Bảy năm qua cô có khỏe không? Phải, cô đã muốn tự hỏi mình câu hỏi như vậy.

Che giấu sự thông minh của mình, sống như một người bình thường, điều đó có được tính là "tốt" không?

Im lặng một lúc, Hoắc Miện mới chậm rãi đáp: "Cũng không tệ."

Lúc này, bọn họ đã đến trước chung cư của Hoắc Miện. Lúc xe dừng lại, Hoắc Miện đẩy cửa bước ra.

"Cảm ơn vì đã đưa tôi về nhà. Tạm biệt."

Vội vàng chào tạm biệt, Hoắc Miện vội vã đi lên cầu thang.

Cô thực sự sợ Tần Sở lại nói thêm điều gì với cô, những nỗi niềm ngủ yên trong cô suốt bảy năm qua sẽ bị bại lộ.

Nhìn bóng lưng Hoắc Miện đi xa, trong mắt Tần Sở hiện lên một tia ấm áp.

Cho dù cô có ở bao xa, nhưng có thể lái xe đưa cô về nhà, nhìn cô như vậy cũng đủ khiến anh hạnh phúc rồi.

Nhìn đèn trên lầu nhấp nháy sáng trưng,

Tần Sở dựa vào xe rút ra một gói thuốc lá, châm một điếu.

Anh đã sống bảy năm qua không có cô, nên những khó khăn trước mắt anh bây giờ chẳng là gì so sánh được.

Cô là của anh. Đây là điều mà anh đã quyết định cho cả cuộc đời này. Không quan trọng cô có đồng ý hay không.

Lên phòng, Hoắc Miện tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Không biết tại sao, cô bước tới cửa sổ và kéo một góc rèm ra.

Đúng như cô đoán, xe của anh vẫn đậu ở đó. Tần Sở dựa vào xe, không nhúc nhích.

Phát hiện hình như có người đang đứng bên cửa sổ, Tần Sở ngẩng đầu lên, kinh ngạc vui mừng.

Hoắc Miện lập tức kéo rèm lại, tim đập thình thịch trong l*иg ngực.

Cô căng thẳng, như thể một bí mật không thể nói ra của cô đã bị phát hiện.

Tại sao lại như thế này? Không phải tất cả đều đã là quá khứ rồi sao? Tại sao khi nhìn vào mắt anh vẫn khiến cô căng thẳng như vậy?

Nằm trên giường, Hoắc Miện trằn trọc mãi không ngủ được.

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để giải quyết những chuyện với Ninh Trí Viễn, cô nhìn nhận tình hình một cách bình tĩnh. Việc họ kết thúc chỉ đơn giản cho thấy họ không hợp nhau nữa. Cô đã cố gắng làm những gì có thể để khắc phục những sai lầm của mình.

Cô cũng không nợ anh điều gì.

Nhưng nếu Tần Sở cứ liên tục xen vào cuộc sống của cô, cô phải làm thế nào đây?

Suy nghĩ một chút, cô đã đăng một bài trên vòng kết nối bạn bè Wechat của mình.

"Trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng sẽ gặp phải một người mà họ không thể ở bên. Chúng ta luôn than thở rằng đó là một tình yêu choáng ngợp, đau khổ. Chúng ta luôn cho rằng chia tay là đều đau đớn, hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời của chúng ta. Khi thời gian trôi qua và khung cảnh đã thay đổi, chúng ta nhìn lại những khoảng thời gian lố bịch đó. Bạn sẽ nhận ra rằng bạn phải thực sự biết ơn vì những lựa chọn mà bạn đã đưa ra khi đó. Cuối cùng tôi cũng bắt đầu hiểu ra, người mà bạn không thể ở bên, thực ra, chỉ là do chưa gặp đúng người."

Hoắc Miện đăng bài không lâu, liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Khi cô quay lại, cô đã nhận được một số bình luận.

Một số người thích bài đăng của cô, chủ yếu đều là đồng nghiệp làm tại bệnh viện.

Cô y tá trẻ Hoàng Nguyệt bình luận: "Chị Miện đừng buồn. Chị còn cả cuộc đời phía trước. Chúc chị may mắn".

Hoắc Miện đáp ở dưới: "Chị cảm ơn."

Hai người họ đối xử với nhau như chị em, vì cũng giống như Hoắc Miện, Hoàng Nguyệt cũng tốt nghiệp Chương trình Điều dưỡng nâng cao của Trường Y Thành phố C.

Chu Linh Linh, bạn thân của cô, bình luận: "Cô gái à, lâu lâu cậu mới không phải trực ca đêm. Đi ngủ sớm đi. Đừng suy nghĩ quá nhiều. Ngày mai sẽ tốt hơn thôi".

Hoắc Miện đáp lại: "Có lúc mình thực sự ước mình có thể đến một nơi không ai biết đến mình và làm lại từ đầu."

Chu Linh Linh lập tức đáp: "Cậu không được làm vậy. Đừng bỏ rơi tớ. Cậu là bạn thân nhất của tớ đó".

Hoắc Miện đọc xong, chỉ gửi mặt cười đáp lại, không nói gì nữa.

Ngụy Đông bình luận bên dưới: "Bỏ lỡ một người mới gặp được đúng người. Đừng từ bỏ cả khu rừng chỉ vì một cái cây nghiêng ngả".

Tương tự như vậy, Hoắc Miện chỉ đáp lại bằng một nụ cười xã giao.

Có đôi khi, cô thực sự cảm thấy muốn cố gắng và bắt đầu lại ở một nơi khác. Tuy nhiên, điều đó là không thể, bởi cô còn cần phải chăm sóc mẹ và em trai. Trước khi em trai cô có thể đi làm, cô không thể bỏ lại họ.

Hôm sau Hoắc Miện không có việc gì làm nên ngủ rất say, mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa, cô mới chịu dậy.

Khi nhìn thấy Ninh Trí Viễn, Hoắc Miện vẫn còn ngái ngủ. “Anh đến đây để lấy đồ đúng không?” cô ấy lẩm bẩm, "Tôi đã thu dọn tất cả đồ của anh lại rồi."

"Miện,

tôi tới tìm cô." Ninh Trí Viễn nhìn Hoắc Miện nghiêm túc nói.